Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan căng cứng, dựng thẳng lỗ tai kề sát cửa phòng.
Cô nghe thấy ở bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyễn Anh Minh: “Không cần đâu, chú vẫn còn có chút việc cần phải làm, đưa đồ đến là được rồi, để mẹ của con nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Vậy được ạ.”
“...”
“Hẹn gặp lại chú Nguyễn.”
Nguyễn Anh Minh đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng, mang tới một đống quà xa xỉ rồi lại đi, đạo lý gì vậy hả?
“Chịu nhận lỗi rồi đó nha!” Lưu Ngọc Hạnh ngồi ở dưới đất ôm sản phẩm mới nhất của chanel giống như là ôm con trai không chịu buông tay, vẫn không quên giải thích dụng ý với Thịnh Tâm Lan, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Như này mà cậu cũng nhìn không ra nữa hả, anh ta đã bình tĩnh sau một đêm, rõ ràng là chột dạ cho nên mới quyết tâm dùng vật chất để bù đắp sai lầm của mình. Đây chính là chiếc túi mới nhất đó, anh ta mua được ở đâu vậy chứ, có giới hạn số lượng mà.”
Thịnh Tâm Lan hời hợt liếc qua từ trên bàn xuống dưới đất khắp nơi đều là quà cáp, nghe Lưu Ngọc Hạnh nói như vậy, cô không bắt đầu cảm thấy vui vẻ ngược, lại còn cảm thấy trong lòng tối tăm hơn.
“Ý của cậu nói là anh ấy với Cao Mỹ Lệ thật sự có liên quan gì đó với nhau?”
“Nếu như không có thấy anh ta cần gì phải làm như thế này?” Lưu Ngọc Hạnh dựa ở trên ghế sofa, một mặt nghiêm túc phân tích.
“Không tết không lễ lộc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-duoc-be-yeu/1703353/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.