“Tôi có chút việc, chiều mai tôi sẽ về công ty.”
Vừa cúp điện thoại, Nguyễn Anh Minh liền giẫm chân ga, chạy thẳng lên đường cao tốc.
Giờ trời đã sẩm tối, Cổ Trấn Lan Khê cách Đông Lăng khoảng 200km, Nguyễn Anh Minh chạy thẳng một mạch không ngừng nghỉ, hơn hai tiếng sau, anh đã tới bệnh viện.
Vừa tới cửa phòng bệnh, anh đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Thịnh Tâm Lan phát ra từ bên trong.
“Anh làm gì đấy? Mau buông tôi ra!”
Nguyễn Anh Minh không hề suy nghĩ, liền đẩy cửa xông vào trong.
Trêи giường bệnh, người đàn ông quấn băng gạc trêи đầu đang ôm eo Thịnh Tâm Lan, mặc dù trêи đầu quấn đầy băng gạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này khá điển trai, Thịnh Tâm Lan vùng ra khỏi tay anh ta, nhưng anh ta lại nhảy xuống giường, kéo cô lại.
Nguyễn Anh Minh biến sắc, vội đi tới túm cổ áo người đàn ông kia từ phía sau, tay còn lại nắm cổ tay anh ta kéo ngược ra sau, rồi người đàn ông kia hét lên thảm thiết.
“Ây ya, anh mau thả anh ta ra, anh ta mới cấp cứu xong đấy, anh không được làm thế.”
Thịnh Tâm Lan gấp đến giậm chân: “Anh mau thả anh ta ra!”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, ném anh ta xuống giường, lạnh lùng nói:
“Hạng người vô lại thế này, nên đụng chết đi mới phải.”
Tên ‘vô lại’ kia nghe Nguyễn Anh Minh nói thế thì run lên, vội vàng bò lên giường đắp chăn lại, chỉ lộ ra một đôi mắt hoảng loạn không ngừng xoay tròn.
Lúc này phòng bệnh mới yên tĩnh lại.
Thịnh Tâm Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-duoc-be-yeu/1703319/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.