Thịnh Tâm Lan lập tức đi tới nhà trẻ, vừa hay đúng giờ tan học, ở cổng có không ít xe sang đậu lại, một đám người hầu và quản gia đứng đó, vất vả lắm cô mới chen đến cổng, Tôn Hồng, người phụ trách nhà trẻ Lam Bảo đứng chờ đã lâu, thấy cô tới thì vội vàng đưa cô đi vào trong trường học.
"Ái Linh thế nào rồi?"
"Không có việc gì, bác sĩ Phạm đã xử lý xong rồi, may mà phát hiện sớm, không có hiện tượng xảy ra cơn sốc, nhưng mà lúc trước tình trạng không tốt lắm, tôi mới gọi cho cô, sợ cô lo lắng."
Một đường chạy vội tới phòng cứu thương, trong nháy mắt nhìn thấy Ái Linh, hốc mắt Thịnh Tâm Lan lập tức ẩm ướt, tay chân luống cuống đứng bên cạnh giường bệnh.
"Ái Linh, mẹ tới rồi đây."
Thịnh Ái Linh nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, không có vẻ hoạt bát như xưa, trên trán nổi gân xanh nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
"Mẹ ơi con không sao đâu!"
Thịnh Tâm Lan thận trọng cầm tay cô bé, không dám nói nặng lời, nhưng lại không nhịn được trách cứ: "Trước khi đi học con đã nói với mẹ rồi, không được gây chuyện, phải yên tĩnh một chút, con quên rồi phải không? Mẹ rất tức giận đấy."
Thịnh Ái Linh có hơi ấm ức: "Nhưng mà mẹ ơi, bọn họ bắt nạt người ta."
Đang nói chuyện, bác sĩ Phạm vừa chăm sóc cho Thịnh Ái Linh đi tới: "Mẹ của Thịnh Ái Linh sao?"
"Vâng, là tôi." Thịnh Tâm Lan vội vàng quay người lại.
Bác sĩ Phạm là một bà lão tóc bạc mắt hoa, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-duoc-be-yeu/1703311/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.