Nguyễn Lập Huy nghe thấy Thịnh Ái Linh gọi mình thì mắt sáng lên, hất tay Nguyễn Anh Minh ra rồi chạy tới, cười tươi nhìn Thịnh Ái Linh.
Thịnh Ái Linh là người hay nói, cô bé bắt đầu kể cho Nguyễn Lập Huy nghe chuyện hai ngày nay, chuyện trêи máy bay, chuyện trêи bãi biển, chuyện ra biển gặp bão, nói mãi không hết.
Nguyễn Anh Minh cực kỳ tự nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh Thịnh Tâm Lan ra, biết rõ còn hỏi: “Không ngại tôi ngồi đây chứ?”
Thịnh Tâm Lan miễn cưỡng giật giật khoé miệng, ngoài miệng nói không ngại nhưng ánh mắt lại muốn Nguyễn Anh Minh cút đi thật xa.
Nguyễn Anh Minh làm ngơ, gật đầu thân thiện với cô, Thịnh Tâm Lan tức giận muốn lật bàn không biết bao nhiêu lần.
Nhìn hai người trước mặt “liếc mắt đưa tình”, trong lòng Phan An khó chịu.
Anh ta thầm nghĩ, bao nhiêu năm nay Thịnh Tâm Lan vẫn luôn coi mình như em trai, mặc dù bình thường mình luôn nói đùa muốn cưới cô, nhưng dường như cô thật sự coi là trò đùa và chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Mặc dù ở gần nhau nhưng lại không có cơ hội bằng người ngoài, bây giờ nửa đường lại nhảy ra Nguyễn Anh Minh, mưu ma chước quỷ, có thể nói là đã tệ còn tệ hơn.
Đặc biệt là con cáo già này lại còn lừa anh ký hợp đồng với công ty môi giới mà mình tham gia cổ phần, vừa nghĩ tới đã thấy hận.
Anh ta không khỏi trào phúng.
“Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Đường mà lại ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-duoc-be-yeu/1703306/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.