Sáng sớm hôm sau, chiếc xe ngựa dừng lại ở một ngôi làng hoang sơ. Nó thức dậy, đau nhức toàn thân
- Thưa Hoàng phi, đã tới nơi rồi ạ.
- ừm.
nó nói rồi trèo xuống xe, vươn vai1 cái, hít 1 hơi thật dài nhưng chẳng thấy hắn đâu.
- Vậy đại hoàng tử có nới rằng nhị hoàng tử ở đâu không?
- Nô tài không biết ạ. Đại hoàng tử chỉ biết là nhị hoàng tử ở trong ngôi làng này thôi, còn vị trí cụ thể thì không nói rõ.
- Thôi được rồi, ta tự tìm vậy
Nó sải chân bước vào ngôi làng tàn đó. Đất khô cằn, đến một cây cỏ cũng không sống nổi. nó tiến thẳng không ngã rẽ, hai bên đường đều là những người dân nằm đó, miệng khô không giọt nước. tiếng kêu cứu vang khắp nơi. Bỗng nó thấy một đứa trẻ chạy ra:
- Làm ơn cho con xin ít nước được không? Con khát lắm rồi
Nó nở một nụ cười thân thieẹn rồi đưa luôn cho đứa trẻ vò nước của mình. Đi tiếp, nó thấy 1 dám đông đang xúm lại. hỏi thăm mới biết được triều đình sai người tới tiếp tế dân. Đoán là nhị hoàng tử, nó đi theo đám đông đó. Từ xa xa, nó có thể nhận ra ngay lập tức nụ cời chết người của hắn. nhìn hắn gầy đi lắm, ăn mặc khác hẳn mọi ngày, hắn chỉ ăn mặc như một người dân bình thường. miệng luôn cười, tay múc cháo phát cho người nghèo
Đám đông giải tán dần cũng là lúc hắn nhìn thấy nó. Tiêu Long phải dụi mắt tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-hien-hien-ta-thuong/2026809/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.