- Tiểu thư mau tỉnh lại đi, mặt trời lên tới đỉnh đâu rồi đo- tiểu tuyết gọi nó
- Sao? Hoàng tử đâu?- nó hỏi
- Người ra ngoài rồi ạ. Tiểu thư lại nhớ người rồi ạ?
- Ăn nói xoằng bậy.- nó vừa nói vừa vươn người dậy, ngoáp 1 cái thật dài rồi nằm xuống ngủ tiếp….
- Tiểu thư!!! Dậy – tiểu thuyết vừa nói vừa kéo nó dậy
- Ây za… mệt quá đi.- nó lại ngồi dậy lần thứ hai
- Tiểu thư không được nằm nữa đâu, không có hoàng phi nào mà ngủ tới trưa mới dậy đâu
- Thôi được rồi,mau đi lấy đồ ăn sáng cho ta đi, nằm mấy ngày rồi ê ẩm hết cả người
- Vâng
Nó bước tới lại gần bàn trang điểm.’’ oa, bây giờ mới để ý nha, toàn đồ quý hiếm. ơ…’’ nó nhìn vào gương’’ sao mặt mình lại có vết này nhỉ?’’- sờ lên má nó tự bảo bản thân.’’ Mà chẳng sao, xinh quá thêm tý xấu vẫn là xinh’’
- Tiểu thư, điểm tâm tới rồi, người mau ra rửa mặt để ăn nào
Nó chạy như con sóc con vừa mới khỏe dậy.
- Ngon quá, mấy ngày bị bệnh toàn ăn cháo không à, giờ được ăn cơm, ăn màn thầu thích thật
- Vậy tiểu thư ăn nhiều vào.
- Cảm ơn em nha, mấy ngày qua chăm sóc ta kĩ quá
- Em?- tiểu tuyết ngơ ngắc
- Thế không là em thì ai?
- Em có chăm sóc tiểu thư đâu
- Thế ai? Chẳng lẽ là tên biến thái đó
- Là nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-hien-hien-ta-thuong/2026802/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.