Chính nhờ bữa cơm của nó mà Tiêu Long được thể ốm mấy ngày liền. hằng ngày, ả đi tới đi lui trong phủ của nó như của mình. ả ở bên hắn còn nhiều hơn nó chăm sóc hắn. người hầu làm việc của người hầu còn ả bắt nó làm việc như một người hầu. vốn dĩ tiểu tuyết là người hầu hạ cho hắn nhưng bây giờ, việc này thuộc về nó. nó đành phải ngậm ngùi chấp nhận.
Bưng chậu nước lên, nó ngồi dưới để rửa mặt cho Tiêu Long
- Nhẹ nhàng thôi, ngươi không biết làm à, đúng là đồ vô tích sự.
- Ta đã cố gắng nhẹ nhàng rồi nhưng phải có lực thì mới sạch được chứ.
- Còn cãi à, ngươi muốn ta dạy dỗ ngươi lần nữa chứ gì
ả dơ tay lên định tát nó bỗng có một cánh tay khác cản lại. Chính hắn đã cản lại.
- Long ca ca, huynh tỉnh rồi sao?
- ừ, sao muội lại ở đây
- chẳng phải vì ta lo cho huynh nên mới tới đây sao?
- Còn Cố Hiên, sao cô ấy lại ngồi dưới như a hoàn?
- Muội nói rồi mà tẩu không nghe, cứ nhất định phải chăm sóc tận tình cho huynh cơ.
- Ta…..
- Thôi được rồi, muội về phủ nghỉ ngơi đi, ta có chuyện riêng muốn nói với phu nhân
- Vậy ta cáo lui, huynh nhớ bình phục nhanh nhé
ả quay lưng đi, còn hắn thì nhìn nó thương hại
- Sao phải làm thế hả? sao lại ngồi đây như người hầu?
- Công chúa chẳng nói rồi sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-hien-hien-ta-thuong/2026791/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.