-Mật Kết-
Anh Tăng Lý:
Chào anh ạ.
Tôm ngon lắm, Quả Quả rất thích. Tôm là món ngon nhất mà Quả Quả từng được ăn, cảm ơn anh.
Hy vọng lần sau anh sẽ mang tôm cho em ăn nữa ạ.
(ps: Em trai tôi không lễ phép, không cần để ý đến em ấy, em ấy không cho tôi sửa.)
Tờ giấy viết lời cảm ơn chất lượng không tốt, giống như là từng bị ướt nước, thỉnh thoảng Tăng Lý lại dùng đầu ngón tay miết lên tờ giấy ấy, nghĩ đến tâm trạng lúc ấy của Bạch Dương, rốt cuộc như thế nào.
Cậu mở một tờ giấy khác, đó là lúc Bạch Dương đã đi đến nơi xa gửi cho cậu một bức thư.
Tăng Lý:
Gần đây anh khoẻ chứ?
Tôi thi đại học rồi, là một ngành học rất bình thường. Nhưng tôi rất hài lòng, hy vọng anh cũng nhớ đến tôi, tôi ở đây mọi thứ vẫn rất tốt.
Cảm ơn anh khoảng thời gian ấy đã quan tâm chăm sóc, sách anh tặng rất có ích, tôi đã đọc hết rồi. Nhưng vì để ở đây với tôi không còn tác dụng nữa nên đã quyên góp cho trẻ em miền núi, hy vọng anh sẽ không trách tôi.
Quả Quả nói, có tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi lại cảm thấy câu này tôi nên là người nói mới phải.
Nếu ban đầu không có em ấy luôn bên tôi, tôi cũng không kiên trì được đến bây giờ, mười mấy năm ấy thật sự quá khổ cực, cũng may tôi đã vượt qua rồi.
Anh nói định luật bảo toàn may mắn, trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-chong-hon-mot-cai/3730719/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.