Chương trước
Chương sau
- Mật Kết-

Bàn tay thô ráp của cậu trai ấy so với Tăng Lý thì to hơn, Phí Lập mơ mơ màng màng nắm tay cậu trong lòng bàn tay một lúc lâu mới cảm nhận được, ấy, bàn tay này mềm quá, da mỏng thịt mềm, lại còn sờ rất thích. Tận đến lúc Tăng Lý căng thẳng gọi tên hắn, Phí Lập mới phản ứng lại đang có chuyện gì xảy ra.

Thảo nào mà lại sờ thích thế. Mấy thằng bạn của hắn làm gì có ai có bàn tay thế này, tay đứa nào đứa đấy thô ráp, đều do đánh bóng rổ tạo thành.

Tăng Lý rõ ràng là thấy Phí Lập đã tỉnh dậy, nhưng Phí Lập lại vẫn không có ý thả tay cậu ra, Tăng Lý hơi hoảng loạn lắp bắp nói, "Cô... cô giáo."

Không thoải mái lắm. wtp mật kết

Phí Lập bấy giờ mới ngước mắt, ngồi dậy, thuận thế kéo luôn bàn tay của Tăng Lý xuống dưới gầm bàn, liếc mắt về Trình Thu Hoa đang đứng ở cửa sau một cái, vừa đúng lúc nhìn thấy cô quay người đi khỏi.

Phí Lập chậc một tiếng, quay đầu, nhìn bàn tay của Tăng Lý trong tay mình, nói: "Một thằng con trai to xác như cậu sao tay lại mềm thế, giống hệt con gái."

Nghe thấy hắn nói như vậy, Tăng Lý xấu hổ đỏ mặt. Phí Lập không chú ý đến, nâng tay chống mặt, ánh mắt không tập trung dừng lại ở gương mặt Tăng Lý nói: "Này, tôi bảo, phải vận động nhiều lên biết không? Với thân thể nhỏ bé này của cậu, chân nhỏ tay nhỏ, giống hệt thỏ nhỏ, rất dễ bị người ta bắt nạt đấy."

Cũng khiến người ta đau lòng. Không biết vì sao, trong lòng Phí Lập đột nhiên xuất hiện mấy câu này.

Hắn không chú ý lắm, dừng lại một lúc, nói: "Hai chúng ta ít nhất cũng coi như là bạn bè đúng chứ? Nếu tôi nhìn thấy còn có thể bảo vệ cậu, nhưng sau này thì sao, nhìn dáng vẻ nhút nhát của cậu xem, không có ông đây kiểu gì cậu cũng bị người ta bắt nạt thôi?"

Phí Lập càng nói càng cảm thấy bản thân có đạo lý, nhìn đi, Phí gia đây phải nghĩ cho thỏ nhỏ nhiều thế nào, thế này rồi tên nhóc kia chắc chắn cảm động đúng không?

Thế nhưng Tăng Lý lại run rẩy rút bàn tay nhỏ bé đáng thương của mình ra khỏi bàn tay Phí Lập, không nói một lời, mái tóc đen nhánh dán sát trên vầng trán, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Cậu không nói một lời nào. wtp mật kết

À không, có lẽ là đang suy nghĩ—

Trong đầu Tăng Lý đang nghiền ngẫm nửa câu nói trước của Phí Lập, lúc Phí Lập đang bắt đầu nản lòng, cảm thấy bản thân đúng là mặt nóng dán mông lạnh thì Tăng Lý lại quay đầu lén lút nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu rất nhanh, đem ánh mắt dừng lại trên đùi.

Cậu nói, ".....Cảm ơn."

Dừng một lúc, Phí Lập cảm thấy cả bầu trời đang nổ đầy pháo hoa, Tăng Lý đỏ mặt, trông rõ mềm mại, giống như một nắm gạo nếp, rất dễ gợi lên dục vọng muốn bảo vệ của người khác. Trong lòng Phí Lập đột nhiên bị cảm giác thỏa mãn lấp đầy, quay đầu khoát khoát tay ý bảo cậu cứ học đi, nói cũng chẳng có tác dụng, ngữ khí không tốt lắm, "Lí nha lí nhí, cậu học đi."

Mặt hắn hơi đỏ, Tăng Lý chú ý đến điều này—chỉ cần không phải trong tình huống căng thẳng, cậu là một người có khả năng quan sát cực tốt. Tăng Lý nở nụ cười, một nụ cười rất nhạt, nhưng lại giống như có thể làm người ta cảm thấy ngọt ngào. Cậu không nói gì nữa, ánh mắt tiếp tục hướng về bảng đen.

Lời nói xin lỗi vừa nãy của Tăng Lý thật ra chỉ là vì câu kia của Phí Lập "Hai chúng ta ít nhất cũng coi như là bạn bè đúng chứ?", nhưng Phí Lập rõ ràng là hiểu sai, thậm chí còn đắc chí. Nhưng... Tăng Lý lén lút nhìn hắn một cái, Phí Lập đang hoảng loạn cậy móng tay, dáng vẻ như đang rất nhàm chán.

Nhưng thôi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, Tăng Lý nghĩ.

Buổi chiều lúc tan học, có lẽ là đang bước vào mùa thu, trời nhanh tối hơn so với mấy tuần trước. Ánh nắng hoàng hôn màu vàng ấm áp phủ lên sân trường, Tăng Lý ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc trong im lặng, Phí Lập từ trong mơ tỉnh lại, ánh mắt lướt qua Tăng Lý rồi rơi vào sân bóng rổ bên ngoài, ở đó đã có rất nhiều người chiếm chỗ.

Phí Lập chậc một tiếng, cảm thấy hơi lạnh, bèn kéo khóa áo đồng phục lên, kéo lên hết cỡ. Sau đó hắn đưa tay xuống gầm bàn lấy quả bóng rổ ra, áp xuống bàn cũng chẳng thèm quan tâm đến trên bàn có lộn xộn hay không, sau đó đứng dậy.

Tăng Lý trơ mắt nhìn Phí Lập dùng sức đạp bàn bên cạnh một cái, người bị Phí Lập đạp tỉnh dụi dụi mắt ngẩng đầu lên, gương mặt như đang nói tôi là ai tôi đang ở đâu.

"Hàn Đông dậy đi, đi đánh bóng." Phí Lập nói.

Cái người tên Hàn Đông kia "Ờ" một tiếng, xoa xoa quả đầu rối bù xù của cậu ta, vừa ngáp vừa đứng dậy, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Có người rồi? Ra cướp sân à?"

Tưởng Tu Vũ đang đứng đợi Tăng Lý ở cửa sau, Tăng Lý đeo cặp lên, lướt qua Phí Lập đi ra ngoài, lần này Phí Lập không kéo cậu lại. Tăng Lý thở ra một hơi, bước về phía Tưởng Tu Vũ, nửa đường nghe thấy Phí Lập trả lời một câu, "Không, người cao tuổi rồi. Cũng không phải mày không biết, những người khác nói nhiều lời khó nghe rất dễ gây ra mâu thuẫn, hôm nay bỏ đi, chúng ta ra ngoài trường đánh."

Tưởng Tu Vũ không nói gì, "Đi thôi."

Tăng Lý gật gật đầu, trước khi rời đi cậu nghe thấy tiếng Hàn Đông lầm bầm, Phí Lập đập hắn một cái.

"Trong chúng ta người tính tình không tốt nhất hay nói mấy lời khó nghe nhất chính là mày đấy...."

"Này Hàn Đông, lâu lắm rồi mày không bị ông đánh đúng không?"

"Ha ha ha ha đừng đừng Phí gia xin hãy tha cho tôi ha ha ha ha...."

Tưởng Tu Vũ quay đầu nhìn gương mặt Tăng Lý, "Các anh là bạn à?"

Hình như cậu ta thích cái từ bạn này. wtp mật kết

Tăng Lý ngẩn ngơ, khóe môi hơi nhếch lên nhưng lại nhanh chóng ép xuống, cậu lắc lắc đầu, "Chỉ cảm thấy... rất kỳ lạ."

Cũng rất thú vị.

Tưởng Tu Vũ ồ một tiếng.

Một lúc sau, Tăng Lý đột nhiên nói với cậu ta, "Cậu đã từng nghĩ đến, đi báo án tìm ba cậu chưa?"

Tưởng Tu Vũ ngẩn ra, "Hở?"

Tăng Lý nói, chú mất tích đã quá bốn mươi hai tiếng, có thể báo án rồi.

Mà bây giờ cả nhà cậu ta, Tưởng Tu Vũ và bà Tưởng nằm trong thế yếu, lắc lư bên ngoài rất dễ bị nhìn chằm chằm, không an toàn.

Tưởng Tu Vũ nhíu mày, "Ừm, tôi đã từng nghĩ đến."

Tăng Lý không nói thêm gì nữa, thật sự phải làm thì vẫn cần cậu ta tự mình làm, cậu cũng chỉ có thể cùng Tưởng Tu Vũ chạy khắp nơi thôi.

Đầu tháng 9, trên bầu trời bắt đầu bao phủ hơi thở của mùa thu, có lẽ là vì mùa thu sắp tới, mùa hạ sắp nói lời tạm biết với bọn họ, từng mảng lá bắt đầu vàng úa, có xu hướng trở về với cát bụi, giống như mang theo một tia lưu luyến không rời.

Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ một trước một sau, Tưởng Tu Vũ đang nhìn Tăng Lý, ánh mắt Tăng Lý lại đang liếc nhìn bốn phía. Đây là con đường bình thường vẫn đi về nhà, sau khi Tưởng Tu Vũ nói rõ tình hình với Tăng Lý, Tăng Lý bèn cố gắng mang theo cậu ta đi đường lớn, chọn nơi nhiều người để đi.



Tưởng Tu Vũ mím môi nhìn cậu hỏi, "Vì sao lại làm như vậy?"

Cậu ta hiểu ý đồ của Tăng Vũ, cậu muốn lưu ý tình hình bên cạnh mình, đến lúc ấy thật sự xảy ra chuyện thì đã thuộc đường, tiện cho việc chạy trốn.

Tăng Lý không để ý, vừa nhìn vừa nói, "Chắc chắn chúng ta không thể chạy thoát mấy người lớn đó... nên phải chuẩn bị trước."

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. wtp mật kết

Tưởng Tu Vũ nhìn cậu, không nói gì, ánh mắt lập lòe.

"Tôi chỉ là muốn làm bạn với anh." Tưởng Tu Vũ đột nhiên nói, "Tôi không có bạn."

Tăng Lý đang sửng sốt thì nghe cậu ta nói, "Sau này đừng về nhà cùng tôi nữa."

"....." Tăng Lý nghe mà lú đầu lú óc.

Tăng Lý hơi xấu hổ, không biết nói gì, một lát sau mới nói, "... Một mình rất nguy hiểm, thôi cứ về cùng nhau đi."

Tưởng Tu Vũ không nói gì.

Một lúc sau, cậu ta đột nhiên lấy điện thoại thông minh ra hỏi, "Tăng Lý, anh có QQ không? Thêm bạn tốt đi, tiện liên lạc."

Iphone5.

Iphone5 của năm 2014, tượng trưng cho nhà giàu, chỉ cần cầm trong tay thôi đã cảm thấy bản thân trâu bò rồi. Tuy Tăng Lý một người không hiểu về điện thoại lắm cũng biết hãng này.

Dường như rất nhiều người bán thận để mua điện thoại hãng này.

Tăng Lý lắc lắc đầu, trả lời một câu không, chợt ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc điện thoại của Tưởng Tu Vũ, nghi ngờ nói, "Điện thoại này..........."

Có thể mua cho con trai điện thoại hãng này mà lại không trả nổi nợ sao?

.......Chẳng nhẽ tiền nợ kia mang hết đi mua iphone sao? Tăng Lý nghĩ linh tinh.

Tưởng Tu Vũ nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, nói, "Cái này là ông nội tôi lén lút mua cho tôi. Nhưng bây giờ ông đang nằm viện, không còn sống được lâu nữa."

Tăng Lý xin lỗi cậu ta, Tưởng Tu Vũ lắc lắc đầu, nói không sao. wtp mật kết

Tưởng Tu Vũ lại câu được câu không kể chuyện gia đình cậu ta với cậu, Tăng Lý đột nhiên lại có điểm nghi ngờ mới, cảm thấy chân tướng rất khó phân biệt.

Ông nội của Tưởng Tu Vũ là một phú thương, gia tài bạc triệu, nhưng vì sao gia đình Tưởng Tu Vũ lại thiếu nợ? Lại còn ngay lúc này?

Cậu tạm thời ghi nhớ những thông tin này vào đầu, chuẩn bị sau khi về nhà lại nói tiếp, đột nhiên Tưởng Tu Vũ dùng ngón tay chọc chọc lưng cậu, Tăng Lý quay đầu, nhìn thấy Tưởng Tu Vũ đưa cho cậu một trang chủ.

"Anh cũng đăng ký QQ đi." Tưởng Tu Vũ nói, "Tôi đăng ký giúp anh. Cái này bây giờ rất thịnh hành, nếu anh có điện thoại thì đến nhà tôi, tôi đưa anh đi chơi điện tử."

Cuối cùng Tưởng Tu Vũ đăng ký giúp cậu một tài khoản, mật mã là viết tắt của tên thêm 201, ý nghĩa là lớp 11-1.

Bên cạnh sân bóng rổ chuyền đến âm thanh quả bóng rơi xuống đất, hai người cùng nhau nhìn sang. Trên sân bóng rổ trống trải mấy cậu trai lao nhanh đến, ánh mắt Tăng Lý dừng lại ở bóng dáng hơi quen mắt kia.

Số 7.

Phí Lập.

Cậu chậm rãi dừng bước chân. wtp mật kết

Phí Lập trên sân thuần thục dẫn bóng, lướt qua một lớp rồi lại một lớp phòng thủ, đến bên dưới rổ thì cơ bắp cánh tay và bắp đùi đồng thời bùng nổ, mồ hôi trên người cậu trai văng ra, bên dưới ánh nắng mặt trời, hắn cong khóe môi, nụ cười như ánh mặt trời làm mê đắm lòng người.

Úp rổ!

Rổ bóng phát ra âm thanh lớn, hai chân Phí Lập vững vàng đáp xuống mặt đất, kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt, đồng thời quay đầu—

Ánh mắt vừa khéo gặp được ánh mắt của Tăng Lý đằng xa xa.

Lúc Tăng Lý kịp phản ứng lại, muốn tránh mắt đi thì đã không kịp nữa.

Không biết vì sao, Tăng Lý bỗng nhiên hoảng loạn, nhấc chân muốn chạy.

Nhìn lén bị bắt, đúng là nhục nhã.

Phí Lập ngẩn ra, thấy phản ứng của cậu thật buồn cười, đến rồi còn muốn chạy? Không có cửa đâu.

"Này! Tăng Lý!" Hắn hét một tiếng, "Lại đây!"

Tăng Lý, "........." Không thể giả vờ như không nghe thấy, nếu không một lúc nữa gặp nhau ở trường sẽ rất xấu hổ.

Giọng nói của Phí Lập so với giọng của hai người bọn họ cộng lại còn to hơn, ngây ngô vang dội, mang theo khàn khàn độc nhất vô nhị của thiếu niên.

Đầu cậu hơi đau, mấy người bên cạnh Phí Lập lúc này vang lên những tiếng ồn ào, kỳ lạ chính là mọi người đang nghi ngờ từ lúc nào Phí Lập lại quan tâm đến Tăng Lý như vậy, mấy ngày trước Phí Lập còn bế công chúa người ta đấy--! Đúng dáng vẻ năng lực bạn trai MAX, chậc chậc, ảnh đã được lan truyền trên tieba của trường rồi.

"Cô vợ nhỏ của Phí Lập!" Hàn Đông khum hai bàn tay đưa lên miệng, lớn tiếng nói "Chồng cậu gọi cậu qua đây kìa!"

Hàn Đông và Phí Lập học chung lớp, lại còn là bàn bên cạnh, mọi thứ cậu ta đã nhìn thấy hết.

Tuy cậu ta không cảm thấy gì, từ trước đến giờ hai người họ cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy, nhưng mà trên tieba hủ nữ lại cảm thấy đấy, cậu ta cũng không tiếc trêu đùa, trọc Phí Lập với con thỏ nhỏ có vẻ dễ bắt nạt kia. Đừng nói bình thường Phí Lập không hiểu vì sao rất quan tâm đến Tăng Lý, lại còn hay thích trêu đùa cậu.

Từ trước tới giờ Phí Lập vẫn luôn thích trêu đùa các bạn nữ, chưa từng trêu đùa bạn nam.

Một nhóm người cười đùa, Phí Lập cũng không để ý, mắng Hàn Đông một câu, thuận tiện giả vờ đá hắn một cái.



Mà ở đằng xa kia Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ cũng nghe thấy, cậu bị dọa sợ. Tuy hai người đều biết bọn họ đang đùa thôi, nhưng đối mặt với một nhóm thiếu niên trêu đùa, hai người họ theo bản năng vẫn thấy sợ, đặc biệt là Tăng Lý.

Tăng Lý muốn chạy. wtp mật kết

Ngay lúc cậu đang phân vân nên chạy hay không, nếu chạy thì ngày mai Phí Lập đến tra hỏi thì cậu phải làm sao, Phí Lập đang lấy áo từ trên lan can xuống, vừa khoác áo vừa đi về phía Tăng Lý.

Tăng Lý lại đơ ra.

Tưởng Tu Vũ nhìn Phí Lập, "Chúng ta đi thôi."

Tăng Lý không chú ý lắng nghe, đang còn nghĩ xem là nên chạy rồi nói hay là cứ ngốc nghếch chạy sang chỗ hắn, Phí Lập kéo khóa áo đồng phục lên hết cỡ, sau lưng có người gọi hắn:

"Này Phí Lập! Mày cứ như vậy đi à? Không chơi nữa?"

"Không chơi nữa!" Phí Lập khoát tay, lười quay đầu lại.

"Đm-con mẹ nhà mày vứt bọn tao lại đi chơi riêng với người yêu bé nhỏ à? Phí Lập con mẹ nó nữa! Thấy sắc quên bạn!" Lại có người hét.

Phí Lập lớn tiếng trả lời lại một câu cút.

Đằng sau lại cười ầm lên. Chẳng qua là ngày bình thường Phí Lập đều về giờ này, sớm hơn bọn họ một lúc, chẳng ai có ý kiến gì.

Tăng Lý ngây ngốc đứng ở đó, nắm chặt quai cặp sách, thấy Phí Lập ngày càng đến gần, theo bản năng lùi hai bước, giống như là bản năng của sinh vật. Ví dụ như thỏ gặp sói.

Con sói xám lớn nhíu mày, ánh mắt quét qua quét lại hai người, hỏi: "Muộn thế này rồi sao hai người vẫn chưa về nhà?"

Tăng Lý, "Không.... không có gì."

Trực giác của Phí Lập vẫn luôn rất nhạy bén, huống chi Trình Thu Hoa cũng nhờ hắn chăm sóc Tăng Lý nhiều hơn, khuyên bảo cậu, Phí Lập bèn chú ý đến Tăng Lý nhiều hơn.

Cái dáng vẻ này nào có giống với không có chuyện gì, con thỏ này ngày nào tan học cũng hận không thể dùng tốc độ ánh sáng để về nhà, hôm nay lại ở đến tận bây giờ, chắc chắn có chuyện.

Hắn bước lên phía trước kéo Tăng Lý qua, cũng không có ý gì nhưng Tăng Lý lại sợ hết hồn, đôi mắt mở to, trong nháy mắt đôi mắt ấy trở nên ướt sũng. Phí Lập không chú ý đến, túm lấy tay Tăng Lý xem, lại còn dùng giọng điệu không tốt, "Cậu làm gì mà cả người toàn là bụi thế này?"

Phí Lập phủi đi giúp cậu, ngước mắt lên đối diện với đôi con ngươi màu nâu giống thỏ của Tăng Lý, nhăn mày nói, "Có người bắt nạt cậu à? Để ông đây đập hắn giúp cậu."

Tăng Lý, "......." Thật ra là cậu không cẩn thận cọ vào tường, nhưng bây giờ nói ra cũng không tốt lắm.

Thế mà Tưởng Tu Vũ lại ở bên cạnh nói, "Là do lúc nãy cọ vào tường đấy, có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi phải về nhà bây giờ."

Giọng nói thản nhiên. wtp mật kết

Phí Lập vẫn chưa yên tâm, rất có tinh thần trách nhiệm, nhìn Tăng Lý hỏi, "Thật?"

Tăng Lý bèn vội vàng nói, "Thật, thật mà."

Phí Lập ồ một tiếng, rất tự giác đi cùng bọn họ, hỏi, "Này, Tăng Lý. Nhà cậu ở đâu? Cũng ở dưới này sao?"

Tăng Lý cảm thấy hắn chắc là quen thuộc nơi này, "Ừ, ở tiểu khu Dung Thụ."

Phí Lập "ờ" một tiếng, lại hỏi tiếp: "Ở chỗ nào?"

Tăng Lý: "9...90...."

"5" còn chưa nói ra khỏi miệng, Tưởng Tu Vũ bèn cắt lời cậu, "Đừng nói."

Cậu ta nói nhỏ với Tăng Lý, dáng vẻ nghiêm túc, "Anh ta muốn kiếm cơ hội tìm đến tận cửa đánh anh đấy, Tăng Lý, không thể nói."

Tăng Lý, "....."

"Tôi đánh cái tên quỷ nhà cậu ấy!" Phí Lập nghiến răng, không thể bình tĩnh được nữa, hai tên nhóc này coi hắn là gì, là ma quỷ à?! Rõ ràng mình đã đối sử hiền lành với hai tên nhóc này như đối sử với con rồi mà!

Tưởng Tu Vũ không thể hiện gì, chỉ nói với Tăng Lý, "Anh xem."

"......" Phí Lập cạn lời, tức gần chết.

Phí Lập nói, "Tôi ở 305, cùng tiểu khu nhà cậu, cậu ở 90 mấy?"

"Này, hỏi cậu đấy, số nhà bao nhiêu?"

Tăng Lý ủi xìu xìu nói, "9......905."

Phí Lập ồ một tiếng, "Vậy tôi sẽ kiếm cơ hội đến tìm cậu chơi."

"....." Tăng Lý thăm dò, "Không đánh tôi sao?"

Phí Lập: "......."

"Tôi thật sự là người tốt mà!"

Hắn nôn nóng, Tăng Lý lại ở bên cạnh cười. wtp mật kết

Lúc ba người đi cùng nhau đến dưới tiểu khu, Phí Lập mới đột nhiên phát hiện.

Ôi, thỏ nhỏ hình như bắt đầu không còn sợ hắn như trước nữa?

18/05/2022

*Mình sẽ sửa lại xưng hô của Tưởng Tu Vũ với Tăng Lý thành tôi-anh nhé, vì chương sau có chi tiết viết Tưởng Tu Vũ học lớp 10.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.