Chương trước
Chương sau
Bất ngờ là Phí Lập và Kiều Nhiên không hề đánh nhau.

Kiều Nhiên không đánh lại, hắn tránh nắm đấm của Phí Lập sau đó nhìn Phí Lập chằm chằm, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm. Nhưng không nói gì cả.

Lúc này Phí Lập mới chú ý đến bên cạnh hắn còn có một cô bé đang túm lấy tay hắn.

Có lẽ là em gái.

Kiều Nhiên gằn từng chữ qua kẽ răng: "Mày bị điên à?"

Hắn nói: "Muốn đánh thì hẹn địa điểm, trẻ nhỏ đang ở đây, đánh cái gì?"

Vừa nãy đầu Phí Lập nóng lên là ra tay luôn không chú ý đến bé gái kia, lúc này hắn hơi lúng túng, nhưng nghĩ đến những hành động trước kia của người này đối với Tăng Lý hắn lại tức.

Cô bé nắm chặt lấy tay Kiều Nhiên, trốn đằng sau chân hắn, sợ hãi nói: "Anh ơi...."

Gương mặt Tăng Lý tái mét, kéo Phí Lập đi, giọng nói gần như là cầu xin, "Bọn mình... về đi."

Kiều Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu an ủi em gái nhỏ, Phí Lập gật đầu, nói với cô bé một tiếng xin lỗi, đẩy xe lướt qua người Kiều Nhiên.

wtp Mật Kết

Kiều Nhiên cũng không đuổi theo, hắn đứng bật dậy, nói: "Sau khi chuyển trường... cậu vẫn ổn chứ?"

"Xin lỗi."

Hai chữ này, trong nháy mắt khiến lòng Phí Lập bùng lên một ngọn lửa lớn. Tạo thành tổn thương cho một người nhiều năm như vậy, hai chữ xin lỗi là có thể nhẹ nhàng xóa nhòa đi tất cả sao?!

Cũng may Tăng Lý kịp thời kéo hắn lại, Phí Lập giật mình bừng tỉnh, hắn bị Tăng Lý kéo đi về phía trước.

"Đừng tức giận...." Tăng Lý ngước đôi mắt ướt sũng lên, nhìn hơi đáng thương, "Không sao đâu."

Hai người không thèm để ý đến Kiều Nhiên, cứ thế đi.

Chuyện về Kiều Nhiên dường như chỉ là một bước nhạc đệm, nhưng qua đi một tuần lại có một chuyện phát sinh ngoài dự đoán.

"Lớp bên hình như lại có một bạn chuyển trường đến, đã học đến lúc này rồi mà còn người chuyển trường." Cô bạn bàn trước nói.

"Đúng đấy, tôi mới sang xem, là một anh bạn đẹp trai, thật sự rất đẹp, có một cảm giác rất là hoang dã!" Bạn nữ bên cạnh phụ họa.

"Tôi tôi tôi tôi vừa mới sang xem rồi... chân dài lắm á á á! Đẹp trai cực! Tôi yêu mất rồi!" Đây là cô bạn mới lao vào trong lớp.

Phí Lập đi vệ sinh rồi, lúc đầu Tăng Lý không chú ý nghe, chỉ nghe câu được câu không, nhưng càng nghe cậu lại bỗng nhiên có một dự cảm không được tốt lắm.

Người bạn chuyển trường đến học ở lớp 3, ở giữa tầng, lớp bọn họ gần nhà vệ sinh, rẽ qua đoạn ngoặt là đến.

Đợi đã. Học sinh chuyển trường rất dễ nhận ra... hy vọng không phải cậu ta.

wtp Mật Kết

Tay Tăng Lý nắm chặt cây bút hơi bất an, ngay cả đọc sách cũng không tập trung được, tận đến lúc Phí Lập vỗ vai cậu, cậu mới giật mình hoàn hồn.

"Sao thế? Buồn ngủ à?" Phí Lập đặt tay lên bàn, dịch ghế, dùng chân đẩy đẩy cậu, nở một nụ cười cực kỳ thân thiết, "Cũng đúng, một ngày lạnh thế này, trong phòng học lại ấm áp dễ chịu là muốn ngủ."

Tăng Lý buồn bã nói: "Có ngày nào cậu không muốn ngủ đâu...."



Tôi ngày ngày muốn ngủ với cậu đấy, Phí Lập nói thầm trong lòng.

"Sao cậu nói tôi cứ như lợn ấy?" Phí Lập trợn mắt, dùng tay đụng đụng Tăng Lý, Tăng Lý sửng sốt, cho hắn một ánh mắt vô tội "Làm gì thế...."

Phí Lập ám thị: "Cậu xem, không phải sắp thi cuối kỳ rồi à."

Vũ trụ trai thẳng Tăng Lý không hiểu được ám thị của hắn: "Ờm... cho nên càng phải cố gắng học hành."

Phí Lập: "...."

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận rèn sắp không thành thép, "Không phải, cậu nhìn vào sự nỗ lực của tôi, nên cho tôi chút khen thưởng chứ nhỉ?"

"Cậu học hành là chuyện của cậu mà...." Ngoài miệng thì Tăng Lý nói vậy, nhưng vẫn rất dung túng Phí Lập, cậu hơi bất đắc dĩ cắn đầu bút, rồi quay đầu nhìn Phí Lập, chớp chớp mắt: "...Khen thưởng gì?"

"Ừm...." Thật ra Phí Lập vẫn chưa nghĩ ra, một lát sau hắn vỗ bàn nói: "Thế này đi, nghỉ tết cậu đi chơi với anh, được không?"

"Chỉ hai đứa mình thôi." Phí Lập lại bổ xung.

Tăng Lý ngẩn ra, cậu không nghĩ đến Phí Lập lại đưa ra yêu cầu này.

wtp Mật Kết

Điều này đối với cậu mà nói là cầu còn không được, dù sao một người ở nhà dịp tết cũng nhàm chán... trong mắt Tăng Lý dần dần lộ ra vẻ không tin lắm, cậu gật đầu định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại chạm đến một khoảnh khắc bên ngoài cửa sổ, rồi cậu chậm rãi khép miệng lại.

Một luồng hơi lạnh từ xương cổ bắt đầu lan ra toàn cơ thể.

Kiều Nhiên vừa mới đi ngang qua cửa sổ, ánh mắt họ đã chạm nhau.

Dáng vẻ mặc quần áo đồng phục của hắn bỗng chốc kéo Tăng Lý đến buổi nghỉ trưa ngày hôm ấy.

Kiều Nhiên đột nhiên bước lên trước, làm như thiếu chút nữa thì bị ngã, hắn nhăn mày, đặt một chai nước lên bàn Tăng Lý.

Ngay lúc ấy chẳng có ai chú ý đến tình hình chỗ bọn họ, mọi người đang làm việc riêng của mình.

"Này." Cậu trai nhíu mày, "Cho cậu đấy."

Tăng Lý lúc còn nhỏ để tóc mái dài, ngũ quan gần như là bị che lấp hết, cậu ngước đôi mắt sáng long lanh lên, giống như một bầu trời mênh mông đầy sao vậy.

"Tôi...?" Một lúc lâu sau cậu mới thốt ra được một câu.

Kiều Nhiên phát cáu, không thèm quay đầu, giọng điệu hung dữ: "Mẹ nó cậu có cần không? Không cần thì tôi mang đi."

Tăng Lý cúi đầu, hơi sợ hãi, cậu lắc lắc đầu, "Không... không cần." Cậu muốn nói cảm ơn, kết quả một giây sau Kiều Nhiên thở phì phò ném chai nước ngọt vào lòng cậu.

Kiều Nhiên: "Làm gì đấy! Cậu còn muốn trả lại cho tôi à? Mẹ... đây là lần đầu tiên ông đây tặng nước cho người khác đấy!"

Tăng Lý hoang mang, sợ hãi, cậu cúi đầu lén lút nhìn hắn.

wtp Mật Kết

Phát hiện ra vệt ửng đỏ bất thường trên mặt Kiều Nhiên.

...Tức giận rồi à?

Chuyện sau đó Tăng Lý không còn nhớ rõ lắm. Cậu chỉ nhớ mình đã uống chai nước kia, ngụm đầu tiên đã nôn ra, nó quá khó uống, giống như có rất nhiều loại nước trộn lại với nhau, ngụm nước ấy quay cuồng bên trong dạ dày cậu, cực kỳ ghê tởm.



Trong nháy mắt sắc mặt Kiều Nhiên trở nên khó coi, định mở miệng chửi thì đứa con trai đằng sau đứng dậy cười lớn, vỗ vai hắn ta nói A Nhiên làm rất tốt ha ha ha, mày nhìn nó kìa, thế này rồi mà vẫn không tức giận? Đúng là đồ ẻo lả.

Xung quanh cười phá lên, Tăng Lý nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, trong đầu cậu bây giờ là một mảnh trắng xóa, cậu lau miệng, cúi người yên lặng nhặt nắp chai lên rồi nắp lại, trả cho Kiều Nhiên.

Cậu không nhìn hắn, mím chặt môi không nói một lời, tránh ra khỏi nhóm người rồi đi mất.

Tận đến lúc cậu yên lặng không một tiếng động chuyển trường cũng chẳng có ai nói với cậu một câu xin lỗi, càng chẳng có ai nói chuyện với cậu.

"Sao dứt khoát thế, he he, vậy anh đây về nhà sẽ nghiên cứu thật kỹ xem nên đưa cậu đi đâu chơi, được không?" Giọng của Phí Lập gọi tâm tư của Tăng Lý về, Phí Lập bỗng nhiên sán lại gần, dùng ngón tay ấm áp xoa xoa vành tai Tăng Lý, cười như một con chó ngốc.

Tăng Lý bị khoảng cách gần sát dọa cho giật mình, mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng lên, nói: "Được... được."

Một màn này Phí Lập không nhìn thấy, hắn đang tập trung vào cái tai mềm mại của Tăng Lý, hắn rất thích.

Mà lúc Tăng Lý nhìn ra cửa sổ một lần nữa, ở đó đã không còn người kia nữa.

Phí Lập đỏ mặt rút tay về, hậm hực gãi gãi gáy, xấu hổ nhìn Tăng Lý. Trong lòng đang nói thầm hắn đúng là bị điên rồi, sờ tai người ta thôi cũng phát tình được, cứ như mấy đứa nít ranh.

Mặc dù hắn đúng là nít ranh thật.

wtp Mật Kết

Hắn ngồi vắt chéo chân, ngâm nga câu hát, nửa người đổ lên người Tăng Lý, chậm rì rì ngáp một cái.

Tiết thể dục buổi chiều Phí Lập không ở cùng Tăng Lý, hắn bị một thành viên trong đội bóng rổ gọi đi.

Phí Lập không ở đây Tăng Lý bèn ngoan ngoãn ngồi trên khán đài nhìn mọi người vận động, thời gian tự do hoạt động thích làm gì thì làm nấy, nhưng Tăng Lý vẫn muốn đợi Phí Lập quay lại.

Với lại không khí ở sân thể dục tốt hơn nhiều so với trong lớp học, rất thoải mái.

Thời tiết buổi chiều cũng khá tốt, ấm áp, cảnh sắc tươi đẹp, trời xanh mây trắng, thiếu nam thiếu nữ chạy nhảy, chơi đùa trên sân thể dục.

Xa xa chuyền đến tiếng huýt sáo.

Bỗng có người đưa cho cậu một chai nước, giọng nói trầm thấp, "Lâu rồi không gặp."

Tăng Lý sửng sốt, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Nhiên.

Kiều Nhiên cực kỳ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm trà sữa trên tay hỏi thăm Tăng Lý.

"Cậu vẫn ổn chứ?" Yết hầu bất giác lăn lăn, "Sau khi cậu chuyển trường, tôi... tôi vẫn luôn... muốn liên lạc với cậu."

Mà ngay giây phút này, Phí Lập bị một đám người vây quanh, hắn nhíu mày trên tay cầm một bức thư nhàu nát.

Một người trong số đó sốt ruột nói: "Tao phát hiện bên trong ngăn bàn của Thái Khang đấy, lúc lấy sách của nó thì đột nhiên rơi ra..." Người kia rõ ràng rất căng thẳng, "Cái này... chứng rối loạn lưỡng cực. Rốt cuộc là gì... thế?"

Sắc mặt Phí Lập cũng không quá tốt.

wtp Mật Kết

Nội dung của bức thư có lẽ là muốn viết cho người nhà.

Nói không thể kiên trì được nữa, không muốn tiếp tục bị coi là một tên điên, coi là biến thái... muốn, chuyển trường.

Một nhóm người mặt ai cũng như mây đen răng kín, Phí Lập siết một góc bức thư, trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Mày chắc chắn, bức thư này là do Thái Khang viết?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.