Hai tháng trước.
Ban đầu chỉ là vì lời qua tiếng lại thôi, nhưng nói rồi lại nói Hàn Đông lại trở nên kích động, chỉ vào Thái Khang nói, "Mẹ mày nữa thái độ của mày có thể tốt hơn tí không! Lúc nào cũng lạnh lùng xa cách cho ai xem? Mày nghĩ mày cái gì cũng biết thì mày trâu bò à?"
Thái Khang nhìn hắn một lúc lâu, không muốn cãi nhau, hắn đưa tay khoác lên vai Hàn Đông, "Mày bĩnh tĩnh đã, đây là trường học, đừng phát bệnh."
Hàn Đông mím chặt môi, ánh mắt trở nên nguy hiểm, hung hăng vung tay Thái Khang ra, Thái Khang lại nói: "Bản thân mày cũng không muốn người khác biết."
"Đừng dùng ánh mắt thương hại ấy nhìn tao!" Hàn Đông lườm Thái Khang, rõ ràng là hơi quá khích, "Mày vẫn chưa nói rõ ràng, có phải mày nói với người khác rồi không?"
Sở dĩ Hàn Đông tìm Thái Khang là vì hắn nghe được vài tin đồn từ miệng người khác.
wtp Mật Kết
"Tao không hề." Thái Khang lẳng lặng nhìn hắn, "Cảm xúc của mày không được ổn định, chắc là bị nhìn ra rồi. Tao đã nói với mày biết bao lần, mày nói với ba mẹ mày chưa?"
Vừa nhắc đến ba mẹ, Hàn Đông bèn ngắt lời hắn, "Không cần mày quan tâm, tao nói với họ làm gì? Chỉ sinh ra nhưng lại chẳng thèm nuôi lớn, mẹ nó nếu giờ tao mà chạy lên tầng sáu nhảy xuống thì ngay cả mí mắt bọn họ cũng chẳng thèm nhấc lên ấy chứ!"
Hàn Đông là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ khi còn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-chong-hon-mot-cai/2631858/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.