“Ngay từ đầu vốn không nên sinh ra mày.”
“Tại sao một người hiền lành như cô ấy lại chết?”
“Khi còn sống, cô ấy yêu mày rất nhiều! Sao mày lại không đi theo cô ấy?
……
Những lời nói cứa vào tim cô tràn ngập tâm trí Tạ Du, cắt trái tim cô thành nhiều mảnh.
Cô muốn phản bác nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Bên tai cô vang lên vô số lời buộc tội, giống như vô số ma quỷ kéo cô xuống vực sâu của địa ngục.
Khu VIP im ắng chật cứng người, mùi gỗ thoang thoảng quyện với mùi nước khử trùng từ hành lang tràn vào trong phòng, cô gái nằm trên giường tái nhợt, trầm mặc như một con búp bê xinh đẹp, vô hồn.
Tạ Du vẫn chưa thức dậy sau một ngày ngủ say sau khi cô ấy khóc ngất đi trong vòng tay của Phó Đình Sâm.
Lạc Sanh, Phương Duyên n, Phương Chiêu Diễm, Tạ Trình, Phó Thanh Đình, Kiều Chỉ và Phó Đình Sâm ngồi sang một bên, tất cả đều yên lặng chờ cô thức dậy.
Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong phòng là tiếng hít thở đều của cô gái.
Tạ Diệc và Lạc Sanh nhận được tin tức lập tức bay thẳng đến Yến Thành, sau khi hạ cánh chưa kịp chợp mắt cho tới bây giờ.
Tạ Diệc đẩy cửa bước vào, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Phương Chiêu Diễm là một người không kiên nhẫn, bực bội vò đầu bứt tóc, bước nhanh đi tới trước mặt Tạ Trình, “Anh Tạ Trình, thế nào rồi? Anh bắt được hắn chưa?”
Tạ Trình hai mắt đỏ ngầu, khóe môi có chút khô nứt, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/932036/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.