Tạ Du cầm giày và đồ múa đã thay ra, ngón tay móc cái túi lắc lư qua lại cạ vào trước ngực Phó Đình Sâm, toàn thân mồ hôi của cô đã ở trong phòng tắm của phòng nhảy tắm qua một chút, trên người cô còn toát ra mùi hương thơm dịu.
Đêm cuối hè ở Yến thành mát mẻ, hoà lẫn mùi hương thoang thoảng dịu dàng của cô gái nhỏ, lưu lại ở chóp mũi,nhẹ nhàng cào vào trái tim anh.
Cánh tay đặt dưới khuỷu chân cô khẽ gồng lên, giữ chặt người trên lưng, đi được hai bước thì có một cơn gió mát thổi ngang mặt.
Tạ Du lắc lắc chân, đột nhiên rùng mình một cái.
Bước chân Phó Đình Sâm dừng lại, đặt cô ngồi lên tường rào, cởi áo khoác ra phủ lên người cô, ngón tay kéo cái mũ đang che khuất mặt cô ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang nhìn anh.
Tạ Du bị đặt lên tường rào không có chỗ để dựa vào, chỉ có thể cầm chặt quần áo của Phó Đình Sâm, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên nhìn anh.
Phó Đình Sâm lại kéo cái mũ áo xuống che khuất đôi mắt đang mơ hồ của cô, Phó Đình Sâm nhìn đôi môi đang khép hờ của cô, yết hầu lên xuống, anh sờ đầu cô qua lớp vải mỏng.
Tạ Du nhỏ giọng lầm bầm, nhưng bởi vì quá mệt, cô căn bản không có sức né khỏi tay anh, chỉ đành nhỏ giọng làm nũng, “Anh đừng có ăn hiếp em”.
“Nhóc con, em đang làm nũng với anh trai hả?”, Phó Đình Sâm nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, nhìn ngón tay đang túm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/932032/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.