Tạ Du cười xấu hổ, cô bị Phó Đình Sâm túm đằng sau, muốn chạy cũng chạy không nổi, chột dạ cúi mặt xuống không dám nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đâu có chạy đâu”.
Phó Đình Sâm buông tay ra, nhìn cô gái nhỏ đang đứng ngay ngắn trước mặt, nói, “Đi thôi, đưa em đến một nơi”.
Cô đi theo sau lưng anh, kéo cửa xe ngồi vào.
Trong xe tràn ngập mùi vị đặc trưng của Phó Đình Sâm, mùi bạc hà the mát làm cô cảm thấy choáng váng, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô vội vàng dựa vào cửa sổ.
Phó Đình Sâm cảm nhận thấy Tạ Du không tự nhiên, một tay đặt trên tay lái, một tay kia chống cằm, lông mày anh nhếch nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô, “Nhóc con, em có chuyện gì vậy?”.
Anh trêu chọc càng làm cô bối rối thêm, ngón tay căng thẳng cầm chặt quai balo, “Đâu…đâu có gì”.
Nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, Phó Đình Sâm quan sát kĩ, một nụ cười nở trên khoé môi.
Hình như thật sự thông suốt rồi.
Tạ Du còn đang nghĩ làm sao để giảm bớt sự bối rối, thì khuôn mặt đẹp trai xuất chúng sáp gần đến cô.
Cô bất giác thở nhè nhẹ, cố gắng kìm nén nhịp tim, căng thẳng đến mức ngón tay cong hết lại, hơi ngả người ra sau đẩy anh ra, “Làm…làm gì vậy?”.
Phó Đình Sâm cúi đầu quét mắt nhìn cô đang đỏ bừng mặt, ngón tay lướt qua hai má đang nóng bừng của cô.
Tay anh kéo dây an toàn, thắt dây, rồi ngồi đàng hoàng lại vị trí lái xe, anh trêu chọc cô, “Em nghĩ anh sẽ làm gì?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/932030/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.