Có một vòng đỏ trên cổ tay mảnh mai, trắng trẻo của cô.
Phó Đình Sâm nhìn dáng vẻ tủi thân của cô gái nhỏ, hai mắt đều đỏ lên, “Khốn nạn!”.
“Nó ở đâu?”, Phó Đình Sâm quay lại nhìn Phương Xán.
“Ở phòng bên cạnh”, Phương Xán thấy hiếu kỳ với cái biệt danh “Nhuyễn Nhuyễn” này, nhưng cũng biết đây không phải là lúc nên nhiều chuyện, kìm lại sự hiếu kỳ trong lòng chỉ tay về phía phòng bên.
Phó Đình Sâm cởi áo khoác ra rồi hậm hực đi qua bên đó.
Phương Xán rụt cổ qua một bên, ôi mẹ ơi, trước giờ chỉ nghe nói Phó Đình Sâm rất tàn nhẫn, không ngờ rằng hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.
Tạ Du không ngăn cản anh, cô cũng muốn trả thù cậu ta, tự nhiên nói với cô mấy câu kỳ lạ làm cô không hiểu, nhưng cô đánh không lại.
Tạ Du vội vàng theo đuôi, nhưng vì sát khí trên người anh nên định kéo góc áo anh lại.
“Phó…”
“Đình Sâm” hai từ cuối còn chưa nói xong thì ánh mắt của anh đã quét qua đây.
Tạ Du thành thực nói nhỏ một tiếng, “Anh tiểu Phó”.
Phó Đình Sâm giảm tốc độ và kéo tay cô, “Để anh dạy em thêm lần nữa”.
Không đợi cô trả lời Phó Đình Sâm đã kéo cổ tay cô đi vào phòng bên cạnh.
Bàn tay anh rất nóng, cầm tay cô rất nhẹ nhàng, không dùng chút lực nào, Tạ Du nhíu mi nhìn chằm chằm vào cổ tay bị giữ, mím môi không nỡ rút ra.
Phó Vân đang uống rượu cùng vài người đàn ông đã ngà ngà say xỉn, đều là những người mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/932027/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.