“Nhuyễn Nhuyễn, chào buổi sáng”.
Tạ Du ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, Phó Đình Sâm đang mặc quần áo bình thường, đôi mắt đào hoa đầy ý cười, đôi môi nhếch lên một độ cong tiêu chuẩn, một tay cầm túi bao bì giấy còn một tay thì dắt Đại Hắc.
Mùi thơm lan tỏa khắp hành lang.
Tạ Du bị sửng sốt lui về phía cửa nhà, “Anh làm sao lên được đây?”
Biện pháp an ninh ở Đế Cảnh Lam an toàn tuyệt đối, nếu không phải người sống ở đây thì không thể nào vào được, đến cả người giao hàng cũng chỉ có thể giao đến dưới lầu, sau đó nhân viên toà nhà sẽ giao đến từng nhà.
Mỗi hộ gia đình được trang bị một quản gia, vệ sinh nhà cửa, thay thế thiết bị đồ dùng trong nhà…đều là những việc của quản gia.
Vì vậy phí quản lý và giá của những căn hộ ở đây đều cao đến mức không tưởng tượng được.
Không cho cô thời gian dư thừa để suy nghĩ, Đại Hắc đã thoát khỏi sợi dây rồi lao về phía Tạ Du.
Phó Đình Sâm ở phía sau Đại Hắc lười biếng gọi một tiếng, “Đại Hắc”.
Đại Hắc lập tức dừng lại, không dám lao vào Tạ Du mà chỉ đứng cọ cọ dưới chân cô.
Tạ Du ngồi xuống sờ vào người Đại Hắc, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng, ngước đầu lên nhìn anh, nhưng bởi vì quá đói nên lười nhắc lại câu hỏi ban nãy, “Anh đón Đại Hắc đến từ khi nào thế?”.
Trên đường đi huấn luyện hôm qua cô đã tính hỏi rồi nhưng mà do đã trễ nên cô quên béng đi mất.
“Hai ngày trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/932025/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.