Áo khoác của Phó Đình Sâm bị mất ở con hẻm rồi, trên người anh bây giờ chỉ còn cái áo thun tay ngắn, xương bả vai xinh đẹp được lộ ra rõ ràng, hai mắt của Tạ Du sáng lên, địa chỉ mà ba cô cho không hề rõ ràng, chỉ có phạm vi đại khái, cô phải gõ cửa từng nhà ở phạm vi đó kiếm người.
Đây chính là một thách thức rất lớn.
Nhưng nếu cô có thể tìm ra được anh trai nhỏ trong giấc mơ kia, vậy thì tất cả nghi hoặc của cô đều sẽ như một đám mây mù được thổi bay.
Tối qua cô đã suy nghĩ rất lâu, anh cô chắc chắn sẽ không hại cô, nếu như sự việc trong giấc mơ là sự thật thì cô chắc chắn sẽ không thể chịu nổi, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không giấu cô đến bây giờ.
Nhưng mà giờ cô đã trưởng thành rồi, tất mọi người đã từng đứng trước mặt cô giúp cô che mưa chắn gió, bây giờ cô cũng muốn giống như những cây đại thụ chống đỡ một mảnh trời.
Ít nhất cô không cần phải dựa vào bất kì ai nữa, có thể tự mình độc lập đứng lên.
Tạ Du đang đơn thuần ấp ủ kỳ vọng cho tương lai, chứ không phải giống như vận mệnh của một con chim hoàng yến bình thường có thể nhìn thấu trong chốc lát.
Phó Đình Sâm theo thói quen giơ tay ra gõ lên trán cô một cái, “Tiểu nha đầu đang nghĩ cái gì đó? Cơ bụng của anh đây có thể tùy tiện nhìn sao?”.
Tạ Du che trán, đôi mắt ướt át nhìn Phó Đình Sâm một hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/932023/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.