“Cảm ơn.” Tạ Du nhận lại thỏ con còn nguyên vẹn, giọng khàn khàn nói cảm ơn.
Phó Đình Sâm bị lừa, không khỏi nghiến răng, bị cô bé giăng bẫy đã không đánh không mắng được, lại còn phải dỗ dành lời hay ý đẹp, cả đời anh chưa bao giờ phải chịu uất nghẹn như này.
Thấy cô không rơi nước mắt, bày vẻ mặt đau khổ khó chịu nữa, lòng anh lại bắt đầu ngứa ngáy, đặt cánh tay lên lưng ghế, anh khẽ nhướng mày, “Lần sau nếu có trông thấy anh thì tốt nhất là trốn đi…”
Nước mắt cô lại lập tức rơi xuống như chuỗi ngọc.
“Tổ tông ơi! Ngừng ngừng!” Phó Đình Sâm đỡ trán, thấy nước mắt cô càng ngày càng nhiều, tiếng khóc nhịp nhàng, hai mắt đẫm nước rơi có nhịp điệu, anh không nhịn được mà dọa nạt, “Còn khóc nữa anh sẽ hôn đó!”
Tạ Du lập tức che miệng lại, trừng đôi mắt ngập nước nhìn anh, còn khẽ nấc ức lên.
Phó Đình Sâm chứng kiến năng lực thu phóng nước mắt một cách tự nhiên của Tạ Du thế là đủ rồi, anh đã dùng hết sự kiên nhẫn đời này để dỗ dành đứa bé khóc nhè.
Tạ Du sợ trước sợ sau, may là cũng không đâm nặng lắm, dù trước kia lúc tập lái Phương Chiêu Diễm đã dặn dò đi dặn dò lại bên tai cô, nhưng đến lúc cô lái một mình, những điều đó loạn thành một cục trong đầu.
Mãi nửa tiếng sau cô mới cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.
Phó Đình Sâm đã đoán ra, cô nhóc này ăn mềm không ăn cứng.
Nước mắt mà cứ như nước máy, nói chảy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/932012/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.