Phương Xán nhận một chương trình giải trí tên là [Bé con nhà tôi], là chương trình giải trí của cặp vợ chồng, Phương Xán quay hình cùng với Hạ Tống và con trai ba tuổi Hạ Tư Trử của hai người.
Tiết mục này không có hạn chế, chỉ cần cả gia đình cùng nhau sinh hoạt như bình thường, cũng có lúc thì cả nhà cùng ra ngoài quay hình.
Nhiệm vụ thí nghiệm trong tháng này của Tạ Du rất thuận lợi, được nghỉ phép một tháng, cô ở nhà đến nhàm chám, Phó Đình Sâm cứ ba ngày hai bận phải bay ra nước ngoài khai thác thị trường, có điều anh đã đảm bảo với cô, qua giai đoạn này anh sẽ cử người đến giám sát, anh sẽ không rời xa cô quá lâu.
Sau khi Phương Xán được Tạ Du đồng ý thì dẫn Hạ Tư Trử đến biệt thự, Hạ Tống đột nhiên có việc ở bệnh viện nên không thể đến nhà cùng hai mẹ con.
Tạ Du vừa mở cửa nhìn thấy máy quay phía sau Phương Xán thì hơi ngây người, không thích ứng kịp.
Hạ Tư Trử chạy tới ôm lấy đùi Tạ Du, ngẩng khuôn mặt nhỏ mềm mại gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.
”
Chuyện nhận làm mẹ nuôi là Phương Xán và Tạ Du ăn nhịp với nhau, còn chẳng thèm hỏi ý kiến của hai anh nhà mà đã tự quyết định.
Tạ Du bế Hạ Tư Trử lên: “Cơm Nắm vừa lớn vừa nặng vậy, lớn thêm chút nữa là mẹ nuôi ôm không nổi rồi, có nhớ mẹ không?”
“Nhớ ạ!” Giọng nói của Hạ Tư Trử mềm mại, khuôn mặt núng nính giống như miếng đậu hũ bóng loáng trắng nõn, cái đầu xù xù, đôi mắt to tròn sáng ngời, cậu bé hôn lên má Tạ Du một cái: “Mẹ nuôi xinh đẹp!”
“Thằng nhãi con này chỉ biết nịnh hót mẹ nuôi con, làm mẹ nuôi cưng chiều con.
” Phương Xán nghe thấy cậu bé khen Tạ Du thì vừa cười vừa mắng cho một câu, thả túi xách xuống sô pha, ba nhiếp ảnh gia đứng phía sau lặng lẽ chụp hình.
Hạ Tư Trử hơn hai mươi ký, Tạ Du mới ôm được một lúc đã mỏi nhừ cả tay, lưu luyến thả thằng bé xuống: “Cơm Nắm thật ngoan, mẹ nuôi lấy đồ chơi cho con.
”
Nói xong cô nhìn về phía Phương Xán: “Muốn ăn gì thì có trong tủ lạnh đó, dì giúp việc đã rửa sạch cả rồi.
”
Phương Xán gật đầu, cũng không khách sáo với cô nữa, mở tủ lạnh ra, bên trong toàn là trái cây đắt đỏ, cô ấy chọn cherry và dâu tây xếp lên đĩa đựng trái cây sạch, rồi bê ra ngoài bàn trà.
“Mẹ, con muốn uống Coca.
” Hạ Tư Trử tinh mắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy trên cửa tủ lạnh có Coca, bên trong tủ lạnh còn xếp một hàng vô cùng chỉnh tề.
“Không được uống, hàm răng của con sắp rụng hết rồi.
”
“Uống một chút không có sao đâu.
” Trên mặt Tạ Du nở nụ cười, xách một mô hình hộp nhạc đi từ trên lầu xuống.
Phương Xán cầm cherry đút cho Hạ Tư Trử: “Phó Đình Sâm nhà cậu cho cậu uống hằng ngày à?”
Đã rất nhiều năm rồi cô ấy không chạm vào đồ uống có ga, cũng đâu còn cách nào khác, làm nghệ sĩ cô ấy cần phải giữ vóc dáng, không thể không từ bỏ những thức ăn nhiều calo.
Tạ Du khựng lại, đúng là ở nhà cứ ba ngày cô mới được uống một lon, nếu uống trộm bị phát hiện thì anh sẽ cấm cô không được uống đồ uống có ga trong vòng một tuần.
Tạ Du nhìn về phía Cơm Nắm đang rũ tay đầy đáng thương, tỏ vẻ đồng tình: “Mẹ con không cho con uống, mẹ nuôi cũng không có cách nào khác, ăn chút trái cây đi, tươi lắm đó.
”
Hạ Tư Trử chu môi, thằng bé làm như người lớn ôm mặt thở dài, há miệng cắn quả cherry Tạ Du đút: “Được thôi.
” [ebooktruyen.
net]
“Từ từ, cậu đừng căng thẳng, bình thường như thế nào thì cứ như vậy.
” Phương Xán nhận ra Tạ Du căng thẳng, cô ấy đã quen với máy quay nhưng Tạ Du là người ngoài giới, rất khó thích ứng, lúc Hạ Tống đồng ý quay tiết mục này cũng đã chuẩn bị tâm lý không ít.
Tạ Du gật đầu, có Hạ Tư Trử thì bầu không khí cũng sinh động hơn, cậu bé đang ở tuổi bướng bỉnh, không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui khắp biệt thự
Chờ đến khi chạy mệt rồi, ba người mới nằm trên mặt đất chơi đua mô hình, Hạ Tư Trử đua rất nghiêm túc, hứng thú này là Tạ Du đã dạy cho cậu bé, trong nhà cậu bé có rất nhiều mô hình, nhưng lại không quý và đắt như nhà Tạ Du.
Lần đua này là phiên bản nhân vật hoạt hình của Cơm Nắm, là do Tạ Du cố ý đặt làm, ban đầu định hai ngày nữa sẽ gửi qua, nhưng không ngờ Phương Xán dẫn cậu bé đến đây để quay phim, đúng lúc lấy ra chơi cùng cậu bé.
Đua mô hình tốn mất nửa ngày, sau đó Tạ Du đề nghị dẫn họ đi đến phòng vũ đạo chơi.
Tạ Du vẫn là học trò của Kiều Chỉ, từ sau khi nổi tiếng trong bữa tiệc tết Nguyên Đán ở trường học, đã có không ít lời mời quảng cáo ùn ùn kéo đến, thậm chí còn có cả kịch bản điện ảnh tìm đến cửa, có điều cô không hứng thú gia nhập vào giới giải trí, vì thế luôn từ chối.
Sau đó Kiều Chỉ thành lập mỗi quỹ từ thiện, đặc biệt giúp đỡ những đứa trẻ ôm mộng vũ đạo nhưng gia cảnh nghèo khó không thể tiếp tục học, có bé còn rất nhỏ tuổi, cũng có người đã đậu vào học viện vũ đạo, những đứa trẻ được giúp đỡ sẽ đến phòng dạy múa ba lê của Kiều Chỉ học miễn phí, tất cả lợi nhuận của phòng vũ đạo đều quyên góp cho quỹ.
Tạ Du mua đồ ngọt và cà phê ít calo chia cho các giáo viên dạy vũ đạo, sau đó xách một giỏ trái cây chia cho các bạn nhỏ.
Những đứa trẻ này đều học vũ đạo ở đây từ nhỏ đến lớn, mỗi một đứa bé cô đều rất quen.
Hôm nay cô chỉ dẫn Phương Xán đến đây xem mà không dạy học, Hạ Tư Trử ngoan ngoãn nằm trên vai Phương Xán nhìn các bạn học vì bị ép chân mà đau đến khóc thút thít không nói gì, không biết cái đầu nhỏ của cậu bé đang nghĩ gì nữa.
Chờ ra khỏi phòng vũ đạo đi đến nhà hàng, đột nhiên Hạ Tư Trử nói: “Mẹ, buổi tối mẹ cũng sẽ khóc như vậy.
”
Phương Xán: “?”
Tạ Du cười mà không nói.
“Là bố ức hiếp mẹ sao?” Hạ Tư Trử mở đôi mắt xinh đẹp đầy ngây thơ nhìn về phía Phương Xán.
Phương Xán ho nhẹ một tiếng, xoa cái đầu xù của Hạ Tư Trử, bình tĩnh nói: “Con nghe nhầm rồi.
”
Thời gian cô ấy đi đóng phim rất dài, có đôi khi nửa tháng cũng không gặp được Hạ Tống, lúc anh đi thăm ban họ cũng sẽ thân thiết, nhưng lúc có Hạ Tư Trử thì hai người ít quấn quýt lấy nhau, cho dù có thì cũng làm sau khi cậu bé ngủ, nhưng không ngờ rằng lại bị cậu bé nghe thấy.
Hạ Tư Trử há miệng còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Phương Xán nhét một miếng đồ ăn vào miệng: “Cái miệng nhỏ nói luyên thuyên không ngừng, mau ăn cơm đi!”
Trẻ con hay quên, sau khi nhai hết đồ ăn trong miệng thì đã quên đề tài vừa rồi, cậu bé ăn no rồi gục đầu gật gà gật gù, cũng không nằm vật ra ghế trẻ em khóc quấy.
Tạ Du nhìn Cơm Nắm đáng yêu, không nhịn được mà ôm cậu bé lên rồi hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Ngủ mà cũng đáng yêu như vậy.
”
Phương Xán lấy khăn giấy ướt trong túi ra lau miệng cho Hạ Tư Trử: “Đâu phải là cậu chưa thấy lúc nó làm trời làm đất đâu, cũng may có mẹ chồng mình, nếu không mình cũng chẳng biết thu phục nó thế nào nữa.
”
Tạ Du cúi đầu nhéo khuôn mặt nhỏ của Hạ Tư Trử, cậu bé mềm mềm giống như cái túi nhỏ chỉ chọt một cái là hỏng.
Nhân viên phục vụ tri kỷ đẩy một cái xe nôi em bé đến đặt bên cạnh Tạ Du, bên trong còn có một cái chăn mỏng: “Chào cô, cô có thể đặt bé lên giường ngủ.
”
Tạ Du nói cảm ơn, rồi vỗ về Hạ Tư Trử đang ngủ say, sau đó đặt cậu bé lên giường.
Không có Hạ Tư Trử quấy rối, hai người nhàn nhã vừa ăn món ngon vừa trò chuyện.
Đề tài vẫn không rời khỏi chồng và con trai.
“Kết hôn ba năm, hai người vẫn chưa tính có con sao? Cậu thích trẻ con vậy mà sao không tự đẻ một đứa.
”
Tạ Du chớp mắt, thật ra cô vẫn chưa suy nghĩ vấn đề này, vào tuần trăng mật năm đó, Phó Đình Sâm nói muốn cô điều dưỡng sức khỏe, không nóng vội có con, cho đến tận bây giờ anh cũng không hề nhắc lại: “Không vội, chúng tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
”
Phương Xán tặc lưỡi hai tiếng, đè giọng, đề phòng camera đưng cách đó không xa nghe được: “Có phải Phó Đình Sâm không được hay không?”
“Tôi được hay không Nhuyễn Nhuyễn nhà tôi tự biết.
” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, làm hai người giật nảy mình.
Phó Đình Sâm tự nhiên như không ngồi xuống bên cạnh Tạ Du, cúi đầu hôn khóe môi cô, không hề để ý đến mấy cái máy quay bên cạnh.
Hạ Tống cũng đi đến cạnh Phương Xán, hôn lên trán cô ấy một cái, sau đó bế Hạ Tư Trử ngồi lên ghế dài.
Tạ Du ngạc nhiên nhìn Phó Đình Sâm: “Sao anh đã về rồi?”
Tối hôm qua lúc gọi điện video nói chuyện, anh còn nói phải ở lại thêm một ngày nữa mới về được, không ngờ rằng trưa hôm nay anh đã về rồi, nhìn trang phục có lẽ là về nhà thay đồ xong mới đến.
“Việc của anh đã giải quyết xong rồi, khoảng một tháng tới chúng ta sẽ đi du lịch.
”
Đôi mắt Tạ Du sáng lên: “Thật sao?”
Sau khi hết hôn, mỗi năm hai người đều sẽ giành thời gian khoảng một tháng đi du lịch khắp nơi trên thế giới, năm nay Phó Đình Sâm bận rộn khai thác thị trường nước ngoài, cô cho rằng chuyến du lịch năm nay sẽ hủy bỏ, không ngờ anh đã không xem nhẹ nó.
“Thật đấy, anh thấy bạn nhỏ nhà anh ở nhà một mình chán quá.
” Phó Đình Sâm xoa tóc cô theo thói quen, mỉm cười đặt tay bên eo cô, sao đó gọi hai phần bò bít tết.
Lớn như vậy mà còn bị anh làm trò gọi là bạn nhỏ trước mặt mọi người, lại còn thân thiết như vậy.
Vì đang có máy quay nên Tạ Du hơi xấu hổ.
Phương Xán thấy vành tai Tạ Du đỏ đến mức có thể vắt ra máu, cười trêu ghẹo: “Đảo mắt Cơm Nắm nhà chúng tớ đã ba tuổi, hai người còn không có động tĩnh gì, không phải tớ thúc giục, nhưng thật sự là từ khi có con, mỗi khi rảnh rỗi là cậu chạy qua nhà tớ, quà cậu đưa đã chất đầy nửa cái phòng rồi.
”
“Chúng tôi đang suy nghĩ.
” Phó Đình Sâm cười khẽ nhéo vành tai Tạ Du: “Nhanh ăn đi, anh đi có mấy ngày mà em gầy lại rồi.
”
Buổi tối, Tạ Du nằm trong lòng ngực Phó Đình Sâm lên kế hoạch cho chuyến du lịch dài một tháng.
Phía dưới chăn, ngón tay Phó Đình Sâm bóp cái eo mềm mại của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em thật sự muốn có em bé sao?”
Tạ Du cọ cọ trên cổ anh: “Muốn có đứa con của hai chúng ta, cơ thể em đã điều dưỡng tốt rồi.
”
Phó Đình Sâm kéo chăn lên trên bọc cả người cô lại: “Anh biết rồi, chờ hai năm nữa chúng ta sẽ có con.
”
“Tại sao lại phải chờ hai năm?” Tạ Du khó hiểu, cảm nhận được bàn tay không an phận của anh, nhưng cô không né tránh, chỉ ôm lấy eo anh.
Từ trán xuống mũi xuống cằm lần lượt bị anh hôn từng chút từng chút, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Anh vẫn chưa tận hưởng thế giới của hai người đủ.
”
Sau khi Tạ Du bị anh lăn lộn mệt đến ngủ thiếp đi, qua một lúc lâu mà Phó Đình Sâm lại chẳng ngủ được, anh gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, nhưng mà đáp án vẫn cứ là phủ định, nhìn cô gái trong chăn bị ức hiếp mà khóc đến đỏ hết cả mắt, yêu thương ôm cô vào trong lòng.
Thể chất của cô thiên hàn, khi còn nhỏ lại bị tổn thương, điều dưỡng mấy năm nay chỉ khôi phục được bảy tám phần, nếu mang thai thì sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cô lại khát khao có một bé cưng như vậy, anh không nỡ làm cô khổ sở, chí có thể kéo dài thêm hai năm.
***
Sau khi gameshow được công chiếu, #tình yêu thần tiên# đã lên hot search, cư dân mạng đào lại câu chuyện tình yêu của hai cặp Tạ Du Phó Đình Sâm và Phương Xán Hạ Tống.
Hot search #Tình yêu thần tiên # vừa lên, còn có thêm một cái #tình bạn thần tiên# theo đuôi phái sau, có cái là kết quả của hoạt động giữa tổ tiết mục và phòng làm việc của Phương Xán, cũng có một cái là do Tạ Du – vũ công sau khi thành danh lại im hơi lặng tiếng mang đến.
Cư dân mạng phát hiện, mỗi lần Tạ Du xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cô luôn ở trong trạng thái hạnh phúc tốt đẹp.
Không ít cư dân mạng gọi cô là tiên nữ, càng ngày càng có nhiều người chú ý cô hơn.
Tạ Du rất ít khi chia sẻ cuộc sống cá nhân của mình, nhưng không chịu được Phó Đình Sâm trắng trợn khoe khoang tình yêu, cứ cách dăm ba ngày lại đăng trạng thái, một một bài đăng đều liên quan đến cô.
Không phải anh cố ý khoe khoang, mà là cẩn thận lưu ghi lại từng chuyện từng chuyện của hai người.
Trong camera của Phó Đình Sâm, Tạ Du luôn mỉm cười ngọt ngào, mãi mãi mang dáng vẻ không thay đổi trước năm tháng.
Cư dân mạng phát hiện, nàng tiên nhỏ này không chỉ có nhan sắc, mà chỉ số thông minh cũng rất cao, lý lịch của cô khiến mọi người khó có thể với tới, mới năm nhất đại học đã vào được phòng thí nghiệm vật lý đứng đầu trong nước, tốn hai năm học hết chương trình bốn năm đại học, tốt nghiệp cầm bằng thạc sĩ, trở thành thành viên nòng cốt trẻ tuổi nhất trong phòng thí nghiệm.
[Bảo vật tiên nữ! Xin hỏi đi nhận ở đâu! Chính phủ có chia theo đầu người không?]
[Tầng trên tỉnh tỉnh tỉnh đi, tiên nữ sẽ không hạ phàm.
]
[Tiên nữ đã hạ phàm! Còn lấy chồng nữa kìa!]
[Phó Đình Sâm trâu bò thật, nghe nói anh ấy đã nhận toàn quyền quản lý nhà họ Phó, còn dã tâm bừng bừng khai thác thị trường nước ngoài, năm vừa rồi đã nhẹ nhàng bước lên bảng xếp hạng Forbes.
]
[Hai người yêu đương từ đại học, đến khi tốt nghiệp thì kết hôn, đến giờ là ba năm mà vẫn yêu thương nhau như trước, nhìn ảnh Phó Đình Sâm đăng hằng ngày là có thể nhìn thấy tình yêu ngập tràn của hai người.
]
[Lại khóc thút thít cả một ngày cho tình yêu của người khác, nhìn ông Bắc Kinh “bị liệt” cạnh tôi, tôi lựa chọn đá anh ta ra khỏi cửa.
]
[Bạn trai của tầng trên có khỏe không?]
[Chua chết mất, chua chết mất!]
[+1]
[+10086]
[+ Số căn cước công dân]
[…]
Dù trên mạng thế nào thì Tạ Du cũng chẳng thèm quan tâm, Phó Đình Sâm và Tạ Diệc không muốn cô ra mặt, vì lo lắng có người ôm ý đồ xấu, sau đó dẫn dắt đề tài chuyển dời về tiết mục, còn Phương Xán và Hạ Tống cũng tự ra mặt di chuyển độ quan tâm công chúng, chỉ còn lại một phần nhỏ người hâm mộ tự chơi một mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]