“Nghe nói cô học ba lê từ nhỏ, tại sao bây giờ lại quyết định tham gia kỳ thi vật lý này?” 
Tạ Du yên lặng một hồi chứ không lập tức nói ra câu trả lời, sau khi điều chỉnh nụ cười trên mặt, cô mới chậm rãi mở miệng: “Bởi vì mẹ của tôi, bà ấy cần dụng cụ đặc biệt mới có thể làm thí nghiệm được. 
” 
Kỳ thi đối đáp vào ngày thứ ba đã loại một số thí sinh thấp điểm nên chỉ còn dư lại một số bạn học. 
Kỳ thi diễn ra tới buổi trưa thì kết thúc. 
Tạ Du không biết mình có phát huy tốt trong kỳ thi đối đáp cuối cùng này hay không, cô không giỏi giao tiếp với người khác, phải đối mặt với mười mấy vị giáo sư khiến cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, may là tất cả mọi người đều ngồi cách nhau một khoảng cách an toàn nên cô vẫn có thể kiềm chế được nỗi căng thẳng của mình, lúc phỏng vấn cũng nói toàn bộ sự thật. 
Cô nhớ rằng bởi vì thiếu dụng cụ thí nghiệm, mẹ đã phải tự học những chương trình liên quan, trước khi đi còn phải thức đêm để hoàn thành bản thiết kế trong hai năm liền, ban ngày thì phải dạy kèm học sinh chương trình thí nghiệm, quên ăn quên ngủ, sức khỏe cơ thể cũng càng ngày càng tệ. 
Kéo hành lý ra khỏi tòa gia chúc, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp rọi lên tóc và vai, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, lỗ mũi có chút ê ẩm. 
Cô bỗng nhiên rất nhớ mẹ, muốn đến gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/2081848/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.