Cuộc đua lần này kết thúc với việc Dương Ý và cả đoàn xe vào Đồn cảnh sát, không có người nào để ý chuyện ai thắng ai thua.
Phó Đình Sâm ở trên đỉnh núi, nghe tiếng còi hú dưới chân núi ngày càng xa, anh giơ tay chỉ lên không trung: “Nhuyễn Nhuyễn, em nhìn kìa.”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn, trong thành phố rất hiếm khi nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Trời cao lồng lộng, tấm màn xanh thẳm ấy như có vô số vì sao lớn nhỏ vắt ngang qua.
Tạ Du dựa vào lòng Phó Đình Sâm và nhìn ngắm khung trời, tâm trạng hoảng hốt những ngày qua đột nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ.
Không phải kiểu cảm xúc tạm thời, cô cảm thấy ngọn lửa khó kiểm soát trong lòng mình đã dập tắt từ bao giờ.
Tạ Du nhếch môi cười, cô xoa cần cổ mỏi nhừ, ôm lấy cánh tay anh: “Chúng ta đi thôi, trời lạnh quá.”
Phó Đình Sâm nhận được điện thoại của Hoắc Nhất Phàm thì đưa Tạ Du trở về.
Trước khi đi, anh nhìn thoáng qua vầng mây u ám trên trời, cất giọng nặng nề: “Ừm, anh đưa em về nhà.”
Gió lạnh lướt qua, từng đóa hoa tuyết bay phất phơ.
Tuyết trắng rơi trúng cổ Tạ Du, cô lập tức rụt người vào lòng anh: “Lạnh thật.”
Tạ Du đút hai tay lạnh lẽo vào túi áo rồi lên xe.
Qua khung cửa kính, cô cứ nhìn mãi những ngôi sao dần biến mất sau đám mây đen.
Phó Đình Sâm cẩn thận kiểm soát tốc độ xe, đường đi ngày càng trơn trượt, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/2081838/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.