Chương trước
Chương sau
Phó Đình Sâm hít một hơi thật sâu, “Bắt đầu từ khi nào thế?”

“Em không nhớ rõ.

” Tạ Du ôm lấy chiếc áo khoác dài của mình, như một đứa trẻ làm sai ngoan ngoãn ngồi trên sofa, đôi mắt nai ngấn nước, long lanh đáng thương.

Cô cũng không phải ngày nào cũng ngủ trong tủ, để không bị người khác phát hiện, có đôi lúc sẽ ngủ trên giường, chỉ là buổi tối đều tỉnh dậy trong ác mộng, tay cô đan vào nhau, ngẩng mặt lên nhìn Phó Đình Sâm đang ngồi một bên dựa vào sofa, giọng nói yếu đuối kèm thêm chút ngại ngùng, “Ngủ trong tủ sẽ không gặp ác mộng.



Phó Đình Sâm thở dài, anh không thể trông chừng cô ngủ được, da mặt cô mỏng lắm, anh cũng không phải là thánh nhân, “Ngày mai tụi mình đi tìm Hạ Tống.



Tạ Du trợn tròn mắt không hiểu, “Tìm đàn anh Hạ Tống làm gì?”

“Anh ấy học tâm lý.

” Phó Đình Sâm bất lực ôm lấy Tạ Du, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ mình vô dụng như bây giờ.

Tạ Du lưỡng lự gật đầu.

Trong kí ức của cô, từ nhỏ cô đã có 1 bác sĩ tâm lý, đợi đến sau khi cô từ từ trưởng thành hiểu chuyện thì người bác sĩ đó cũng mất tích, cô đã đến tìm phòng khám tâm lý, chỗ đó đã biến thành một cửa hàng nhỏ.

Cô có đến tìm Tạ Diệc để hỏi nhưng cũng không giải đáp được nỗi nghi hoặc trong cô, biết có hỏi cũng sẽ không ra, cô cũng không đào sâu thêm nữa.

Phó Đình Sâm đứng dậy, ấy mặt dây chuyền đeo trên cổ cô ra, các ngón tay lướt qua xương quai xanh, sau đó ấn đầu cô, “Hết buồn ngủ rồi hả? Vậy đi qua nhà anh.



“Qua làm gì?” Tạ Du rụt vai lại tránh khỏi mấy ngón tay của anh, nghiêng đầu nhìn anh.

Phó Đình Sâm không biết từ đâu lấy ra miếng vải màu đen, anh lấy nó quấn lên mắt rồi buộc sau đầu cô, cúi người ghé sát vào tai cô, thổi nhẹ, hai chóp tai cô đỏ ửng lên, anh bặm môi cười, “Cho em một bất ngờ.



Tạ Du bị Phó Đình Sâm nhấc lên rồi đặt xuống đất, dưới sự dẫn đường của Phó Đình Sâm từ từ đi đến đối diện, Đại Hắc quấn quýt dưới chân anh.

“Đại Hắc, qua một bên chơi đi.



Cô nghe thấy giọng nói của anh thì thấy yên tâm, bắt đầu cảm thấy mong đợi.

Phó Đình Sâm dẫn cô đến một căn phòng, nhốt Đại Hắc bên ngoài, Tạ Du có thể cảm nhận được, sàn nhà chỗ này không giống với mấy chỗ khác.

Mảnh vải trên mắt được kéo ra, Tạ Du vội vàng mở mắt ra, một phòng nhảy lung linh và rộng rãi, các dụng cụ đều là đồ mới, bốn bức tường đều bằng có kính.

Phó Đình Sâm ôm cô từ phía sau, hai tay quấn chặt eo cô, cằm tựa lên vai cô, sức nặng cửa nửa người đè lên, “Em thích không? Sau này em có thể đến đây tập múa, anh đã cố tình làm cách âm rồi.



Tạ Du vừa bất ngờ vừa thích thú gật đầu, “Thích lắm.



Như vậy thì không cần lâu lâu phải đi mượn phòng tập múa của Kiều Chi nữa, càng không sợ bị người khác quấy rầy.

Tạ Du tập thử vài động tác trong phòng vũ đạo, đã là 1 giờ sáng rồi nhưng cô vẫn không nỡ rời khỏi căn phòng, Phó Đình Sâm đặt máy tính xuống đứng dậy đi vào phòng vũ đạo, “Nhuyễn Nhuyễn, trễ lắm rồi, mau đi ngủ đi.



“Hôm nay em muốn ngủ ở đây.

” Tạ Du nằm xuống sàn ăn vạ, một tay móc lên thanh xà, “Anh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa!”

Phó Đình Sâm đi qua, cánh tay dài kéo cô gái chả có mấy lạng thịt này vào lòng, “Hôm nay em ngủ trên giường, anh ngủ trên sofa, anh trông chừng em.



Phó Đình Sâm biết, nghe anh kể mấy việc đó cô không thể không có phản ứng, cô giả vờ quá giỏi, nếu lúc nãy anh rời đi, chưa biết chừng cô nhóc này đã trốn trong chăn khóc rất lâu, anh mỉm cười nhìn cô, “Muốn anh ngủ cùng em thì cứ nói thẳng ra.



Tạ Du ôm lấy cổ anh, nhìn xuống đất, đung đưa chân, “Em không có.



“Khẩu thị tâm phi.

” Phó Đình Sâm bế Tạ Du vào nhà cô, đúng là làm hàng xóm với bạn gái tiện thật mà.

Phó Đình Sâm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách nhà Tạ Du, Tạ Du mới an tâm ngủ trên giường.

Giữa đêm Tạ Du giật mình tỉnh dậy trong cơn ác mộng, đi ra phòng khách thấy Phó Đình Sâm vẫn ở đó bèn đi đến ôm chầm lấy anh, dụi vào ngực anh, “Anh tiểu Phó, em lại mơ thấy ác mộng rồi.





Phó Đình Sâm ngủ cũng khá say, nhưng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tạ Du liền mở mắt, thấy cô đổi thành bộ đồ ngủ dài, mở chăn ra kéo cô vào, “Nếu em không để bụng thì anh ôm em ngủ nha.



“Ừm.

”Tạ Du yên lặng nàm gọn trong lòng anh, hai người cùng đắp chung một chiếc chăn.

Phó Đình Sâm hít thở đều đều, lật người lại cho cô vào phía trong, hai người ôm sát vào nhau.

Trong không khí dường như chỉ toàn là mùi hương của anh, Tạ Du mặt càng thêm đỏ, muốn lặng lẽ đẩy anh ra tạo ít khoảng cách, không ngờ anh quàng tay qua eo ôm chặt hơn, hơi thở nóng hổi của anh phả vào trán cô, “Đừng có động đậy.



Tạ Du từ bỏ ý định, gương mặt ửng đỏ không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Phó Đình Sâm đang ngủ say sưa nhưng cô lại không ngủ được.

Ngửi mùi chanh trên người anh, cô nắm lấy cổ áo anh, tay lén lút sờ tóc anh, sau đó nhanh chóng rụt tay lại giả vờ ngủ say.

Đợi được một lúc không thấy người đối diện phản ứng gì hết, cô to gan đưa tay lướt nhẹ từ trán qua sống mũi cao chót, sau đó là đôi môi cong tự nhiên, tiếp đến là yết hầu.

Tạ Du thừa nhận, cô thật sự rất thích gương mặt của Phó Đình Sâm, rất nhiều lần đã bị anh mê hoặc, cô nép gần lại, làm cho hơi thở của cô và anh cùng nhịp, giọng nói nho nhỏ gọi anh, “Anh tiểu Phó.



Đáp lại cô là tiếng hít thở đều đặn của anh.

Xác nhận Phó Đình Sâm đã ngủ say, Tạ Du nghiêng đầu qua lén lén hôn lên cằm anh, cười híp cả mắt, “Em thích anh chết đi được!”

Sau đó an tâm nằm trong lòng anh ngủ thiếp đi.

Phó Đình Sâm làm sao mà ngủ được, chẳng qua là muốn xem xem Tạ Du nhân lúc anh ngủ sẽ làm những gì, không ngờ rằng còn có thể nghe lén được bé tỏ tình nữa chứ.

Phó Đình Sâm cười khoái chí, hôn lên trán cô, “Ngủ ngon.



Sáng sớm hôm sau.

Tạ Du thức dậy từ trên giường của mình, mở to mắt nhìn lên trần nhà, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài phòng khách và mùi thơm bay đến qua khe cửa, bật người dậy, bỗng chốc trước mắt là một màn đen, một lúc sau mới từ từ bình thường trở lại.

Tối qua cô…vậy mà lại mượn cớ sợ hãi để ra sofa ngủ với Phó Đình Sâm.

Như vậy sao có thể ra đường nhìn mặt người khác chứ!

Cô vùi đầu vào trong chăn, quấn chăn quanh người lăn qua lăn lại, ngoài cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa, “Nhuyễn Nhuyễn, dậy ăn sáng nào.



Tạ Du từ trong chăn nói vọng ra một cách yếu ớt, “Em không ăn, hôm nay em không đi học với anh đâu.



Phó Đình Sâm dựa vào cửa, cười khẽ, giọng điệu trêu chọc vang lên, “Ngủ cũng ngủ rồi, em định không chịu trách nhiệm à?”

Tạ Du bịt tai lại, không định nhận, “Anh…nói bậy, em thức dậy trên giường của mình mà!”

“Không chịu nhận à?” Phó Đình Sâm kéo ống tay áo, “Vậy tối nay anh về nhà mình ngủ đó nha.



“Hừ! Em ngủ một mình.

” Tạ Du lầm bầm, nhưng không để cho Phó Đình Sâm nghe thấy.

“Được thôi, vậy anh đi đây, bữa sáng trên bàn, em mau ra ăn đi.



Nghe thấy tiếng đóng cửa, bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Tạ Du chui ra khỏi chăn, đi đôi dép lê vào nhẹ nhàng mở cửa, vừa mới ló đầu ra dò thám thì đã bị bế bổng lên đi đến bên ghế sofa.

“Quên rồi à? Có muốn cảm nhận lại từ đầu không hả?” Phó Đình Sâm khom lưng hôn lên cằm cô một cái, anh mới sáng sớm đã thức dậy làm bữa sáng cho cô, không ngờ vừa trở về nhà chưa tới 1 tiếng đã trở mặt không nhận người rồi.

Tạ Du há hốc mồm, ngây ngốc, “Không phải anh đi rồi sao?”

“Anh giúp em nhớ lại, xem tối hôm qua ai nói mơ thấy ác mộng rồi chạy ra ôm chầm lấy anh, sợ đến nỗi ngủ không được vậy ta?”

Tạ Du dựa lưng lên ghế sofa, ngoài lưng ra thì cả người đều lơ lửng trong không trung, cô vùng vẫy chân loạn xạ, “Em nhận em nhận, bỏ em xuống.



“Còn thức dậy rồi không nhận người nữa, lần sau sẽ không bỏ qua cho em đâu!”

“Biết rồi, anh tiểu Phó, bỏ em xuống đi, em mệt.

” Tạ Du ngượng ngùng ôm lấy cánh tay anh.

Lúc này Phó Đình Sâm mới buông cô ra, “Ăn cơm thôi, hôm nay chúng ta đi học chung.





Tạ Du ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nghĩ đến hôm nay còn có tiết bơi, lập tức ủ rủ mặt mày, “Hôm nay em có môn bơi.



“Muốn anh đi với em không?” Phó Đình Sâm lấy điện thoại ra xem thời khóa biểu của hai người, tiết thể dục của Tạ Du vừa đúng lúc anh rảnh.

Tạ Du cúi xuống húp cháo, hồ bơi có rất nhiều người, mấy lần trước cô cũng chỉ khởi động ở trên cạn, sau đó chùm khăn lên trốn phía sau mọi người, uống coca mà Phương Xán đem theo, cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng Phương Xán thường đi bơi với Hạ Tống, cô thì đến cả nước còn không dám đụng vào, ở trên bờ thì lại có rất nhiều bạn nam tụ tập, Phương Xán không thể cứ để ý đến cô mãi được, khiến cô cảm thấy rất phiền não.

“Đúng lúc anh không có tiết, đành miễn cưỡng đi chung với em vậy.

” Phó Đình Sâm khoanh tay lại, dựa lưng vào ghế, duỗi đôi chân dài ra, ánh mắt ngập tràn ý cười, “Em có biết bơi không?”

Tạ Du lắc đầu, “Không biết.



“Anh dạy em.



Tạ Du lại cúi xuống nhìn xuống mặt bàn, “Tụi mình…trốn tiết được không?”

Phó Đình Sâm chau mày, nghiêng người qua nắm cằm cô, “Như này không giống Nhuyễn Nhuyễn nhà ta nha, nói anh nghe xem tại sao vậy.



Chuyện Tạ Du sợ nước chỉ có người trong nhà mới biết.

Thấy Tạ Du không muốn nói, Phó Đình Sâm cũng không hỏi nữa, đi qua nhà lấy sách và máy tính đợi Tạ Du thay đồ trong phòng.

“Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ không đi là sẽ trễ đó.

” Phó Đình Sâm nhìn đồng hồ, đi vào lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa ra.

“Em xong ngay! Đợi em 5 phút.



Phó Đình Sâu cúi đầu lướt điện thoại, Hoắc Nhất Phàm gửi tin nhắn đến, Anh với Dương Ý hẹn nhau cuối tuần đến đường Bán Sơn tranh tài à?”

Phó Đình Sâm gõ chữ, “Trận quyết đấu.



“Anh điên rồi à? Nó phá xe tụi mình mà anh còn đi chơi xe với nó?”

Phó Đình Sâm nhếch môi cười, “Tao ghi thù.

Tài liệu cần chuẩn bị chuẩn bị hết đi, lát nữa tao qua đó một chuyến.



“Anh muốn xử nó?”

“Nếu không thì sao? Não tao bị cửa kẹp mới đi để ý đến nó?” Phó Đình Sâm mở rộng chân ra ngồi xuống sofa, nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, lai trôi qua tiếp nửa tiếng đồng hồ, người vẫn không đi ra, “Nhuyễn Nhuyễn, còn không ra là anh vào đấy nhé.



Tạ Du đáp, “Xong ngay đây! Cho em thêm 1 phút.



Phó Đình Sâm nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là học rồi, tiết đầu anh không có lớp, nhưng Tạ Du thì có.

Lại trôi qua thêm 10 phút Tạ Du mới mở cửa phòng ngủ đi ra.

Phó Đình Sâm quay đầu lại nhìn, ngây người.

Cô gái mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, vòng eo nhỏ nhắn mềm dẻo lộ ra rõ rệt, dù cho bình thường đã cảm nhận được sự nhỏ nhắn mềm dẻo của chiếc eo này, nhưng bây giờ nhìn thấy thì tim vẫn cứ đập loạn nhịp.

Mang đôi boot da màu đen, bên ngoài khoác lên chiếc áo khoác dài đến bắp chân màu đỏ rượu, phong cách phối đồ hôm nay rất khác với những chiếc quần tây, giày bệt trước đây.

Sự thay đổi lớn nhất so với ngày thường đó chính là hôm nay cô có trang điểm.

“Đẹp không?” Tạ Du trong tay cầm thêm chiếc túi nhỏ để phối với quần áo, đem giáo trình nhét vào lòng anh, cười tươi, “Túi em nhét vô không được nữa rồi, làm phiền anh tiểu Phó vậy,”

Phó Đình Sâm nhận lấy giáo trình, nhét vào balo của minh.

Nếu nói lúc cô không trang điểm là một đóa sen mới nở trong hồ, thì bây giờ là một đóa hoa mẫu đơn tươi tắn, khí chất thiếu nữ tràn đầy cùng với sự dễ thương, yết hầu Phó Đình Sâm động đậy, tiến lại gần có thể thấy những hạt lấp lánh trên mặt, ngón tay đặt nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của cô.

Ngón tay quệt lên khóe môi, son môi bị lem ra, anh đi đến bên cô cúi đầu xuống hôn cô.

Tạ Du che miệng lại đẩy anh ra, đôi mắt to lấp lánh, tức giận, “Không được hôn! Trôi son của em đó!”

Phó Đình Sâm: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.