Phó Đình Sâm thật ra là bị đau nên mới tỉnh lại. 
Phẫu thuật xong chỉ ngủ được 3 tiếng đồng hồ, cả người anh không còn tí sức nào, chỉ cố gắng an ủi tinh thần của cô gái nhỏ, sợ cô khóc đến sưng hết cả mắt. 
Tạ Du đứng trước gương đánh răng thật sạch sẽ, mãi cho đến khi miệng chỉ còn lại mùi vị của bạc hà mới ngừng lại, hứng nước lên rửa mặt, làm gương mặt nóng bừng kia từ từ bình tĩnh lại. 
Cô từ nhà vệ sinh ló đầu ra, rón rén từng bước nhẹ nhàng đi tới giường bệnh, nhìn đôi mắt hoa đào của Phó Đình Sâm âm thầm đắc ý, nuốt nước bọt, gương mặt đã được rửa sạch sẽ của cô càng thêm đỏ. 
Phó đình Sâm hí hí mắt, lông mi dài tạo thành bóng dưới mắt, cùng với đôi môi tái nhợt xanh sao khiến anh trông rất yếu ớt, cổ họng anh khàn đi “Khát thật mà. 
” 
Lông mi Tạ Du run run, bưng cốc nước lên hóp 1 hơi vào miệng, nhắm chặt mắt , đôi môi mềm mại mọng nước hôn lên môi anh. 
Hương bạc hà của kem đánh răng hòa lẫn với vị ngọt thanh từ nước dần dần thấm vào môi anh. 
Phó Đình Sâm nắm lấy tay cô, dùng chút sức lực yếu ớt kéo cô xuống, nhưng cũng không còn sức để giữ cô nữa, chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, ngẩng cằm lên “Muốn nữa. 
” 
Tính cách Tạ Du hay mềm lòng, lại thấy bộ dạng yếu ớt của anh thế này, làm sao có thể đành lòng từ chối, gương mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/2081820/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.