Ngày hôm sau vừa mới rạng sáng Tạ Diệc đã bố trí chuyên cơ đến đón Tạ Du, trước khi rời đi có thông báo cho Phó Đình Sâm, không phải tự dưng lương tâm anh trổi dậy mà do Tạ Du lúc mơ màng vẫn không ngừng gọi “anh Tiểu Phó”. 
Ngay cả khi không ai nói, Tạ Diệc cũng biết khoảng thời gian này Phó Đình Sâm chăm sóc Tạ Du có khi còn tỉ mỉ hơn anh. 
Vấn đề Phó Đình Sâm bị tai nạn xe không nói cho ai biết, sự cố phanh xe dường như chỉ là một cảnh cáo nhỏ, hoàn toàn nhắm vào Phó Đình Sâm. 
Điều này khiến anh ấy yên tâm, chỉ cần không phải nhắm vào Tạ Du thì anh ấy sẽ không lo lắng gì cả. 
Lúc Phó Đình Sâm đến sân bay, Tạ Du đang đợi ở phòng chờ VIP, cô dựa vào ghế sô pha, sắc mặt vẫn xanh xao, nhưng rõ ràng là tình trạng tốt hơn nhiều so với đêm qua. 
Tạ Diệc nhường lại không giạn riêng cho hai người họ, khi đi ngang qua Phó Đình Sâm thì dừng lại, “Tôi biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói. 
Dù sao anh cũng là đứa con của nhà họ Phó và là người Tạ Du thích, anh ấy đối với anh có chút bất công cũng không thể dị nghị. 
Phó Đình Sâm không khách sáo, gật đầu cảm ơn. 
“Anh Tiểu Phó.” Tạ Du mắt đỏ hoe nhìn sang, chuyện tối hôm qua Tạ Diệc không có giấu diếm Tạ Du, thấy anh không sao mới hoàn toàn yên tâm, nghiêng đầu nhìn anh, “Có đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/2081791/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.