Tạ Du ôm chăn ngồi dậy, ánh đèn trên đầu chiếu xuống khiến cô rất khó chịu, đôi mắt lim dim mò chiếc điều khiển từ xa từng chút từng chút mới tìm được công tắc tắt chiếc đèn chùm phía trên.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ ngoài phòng khách kéo dài buồn tẻ, bên ngoài thì tiếng gió thổi qua giống như một con mãnh thú đang gầm gừ.
Chiếc áo len dày cùng với chiếc quần tây dài trên người làm cô cảm thấy rất khó chịu, nhắm mắt lại dựa vào cảm giác kéo áo lên, mặc chiếc váy ngủ vào mới hài lòng ôm chiếc chăn bông thả mình xuống chiếc giường mềm mại.
Rượu mà Phương Xán cho cô uống vừa vào miệng có cảm giác thanh ngọt, nhưng rất mạnh, cộng thêm tửu lượng của cô kém, Phó Đình Sâm thấy cô thích quá nên cho cô uống nhiều hơn tí, lúc bị gió lạnh thổi qua, ý thức của cô cũng thanh tỉnh lại, nhưng bây giờ nhiệt độ ấm áp thoải mái trong nhà khiến cơn say rượu quay về, so với đồ uống có cồn còn mãnh liệt hơn, cô cảm thấy chiếc giường như đang xoay tròn.
Chưa nằm được bao lâu đã bật khóc nức nở, lòng ngực như bị thiêu đốt, vừa nóng vừa khô, hai mắt mơ màng đầy nước mắt nhìn vô định lên trần nhà, chao đảo ngồi dậy, kéo cửa tủ quần áo ra, lôi chiếc chăn bông vào cùng.
Trong nhà có phòng quần áo riêng, nhưng cô nhất quyết phải có một cái tủ quần áo, tủ quần áo âm tường vốn cũng không tốn không gian, để một vài chiếc áo đơn giản.
Bốn mặt đều là gỗ ván, mùi hương của gỗ khiến cô cảm thấy an tâm, nhưng cả người nóng ran đến mức khó chịu, tay chân thanh mảnh co rút lại dựa lưng vào tấm gỗ lạnh ngắt, mặt đỏ bừng, gập đầu xuống nhắm mắt lại.
Phó Đình Sâm vào phòng ngủ phát hiện đèn không biết từ lúc nào đã tắt rồi, ga trên giường lộn xộn cả lên, gối nằm ngổn ngang trên giường.
Trên giường người và chăn đều không thấy đâu cả.
“Nhuyễn Nhuyễn?”
Đang muốn lục tìm khắp nơi thì nghe thấy tiếng âm thanh khe khẽ phát ra trong tủ quần áo.
Một góc chăn của cô ló ra ngay cánh cửa tủ chưa được đóng chặt.
Phó Đình Sâm cau mày lo lắng, đi về phía tủ quần áo, kéo cửa ra, nhìn thấy trước mắt là cảnh tượng hết sức sống động, hô hấp bỗng dưng đình trệ
Cô gái nhỏ như tinh linh nhỏ không rành thế sự đang nằm trong chiếc chăn bông mềm, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, chiếc váy ngủ theo động tác của cô kéo lên cách đầu gối khoảng 10cm, mái tóc màu mực rối bời ở sau lưng, lấp ló ra da thịt trắng như tuyết, đôi chân dài và đôi tay thanh mảnh trắng trẻo ốm chặt lấy chiếc chăn bông mềm.
Mặt cô ửng lên màu đỏ thẫm một cách bất thường, gương mặt nhỏ nóng bừng, răng trắng như ngọc đang cắn cắn môi, cổ họng phát ra tiếng thở nhẹ nhàng ngọt ngào.
Dường như cảm nhận được ánh sáng, cô kéo chăn lên che mặt, rúc vào trong chăn, mái tóc dài trượt sang, lộ ra phần lớn tấm lưng trắng nõn.
Phó Đình Sâm cắn cắn răng, các gân xanh trên bàn tay không ngừng động đậy, hai tai nóng lên như lửa đốt, mặt cũng bị cảnh tượng này làm cho nóng cả lên, anh không mở mắt, các ngón tay lướt qua vai cô, thở hồng hộc, nắm chặt nắm đấm, kéo chăn lên che đi cảnh sắc động lòng người
“Nhuyễn Nhuyễn, lên giường ngủ nào.” Phó Đình Sâm kéo hẳn cửa tủ ra, vuốt ve mặt cô.
“Đồ đáng ghét.” Tạ Du nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, thấy trước mắt một bóng người lờ mờ, mắt rưng rưng nước, bóng người vỡ ra, cô ngọ ngoạy đầu cảm giác càng thêm càng choáng, quay người lại không thèm để ý đến anh.
Phó Đình Sâm nhìn vào chiếc tủ, mặt bên này được chia thành các ô vuông giống nhau, ô dưới cùng dài nhất, chiều cao vừa đủ một người đứng khom lưng, hai mặt trên các ô chia đều nhau, để một vài hộp trang sức linh tinh và rất nhiều túi xách.
Cái tầng mà Tạ Du ngủ được lót mấy tấm đệm, bên trong còn có một vài gấu bông và gối, vừa nhìn là biết không phải bất chợt muốn chui vào đó ngủ rồi.
Tạ Du ngủ không yên, tay và chân thò ra chạm vào mặt trên hơi lạnh của tấm chăn bông.
Phó Đình Sâm tạm thời không nghĩ đến tại sao cô lại ngủ trong tủ quần áo nữa, khom lưng ôm cô cùng với chăn lên, hôn lên gương mặt trắng mịn của cô, “Với tửu lượng này của em, sau này mà có mặt anh thì em mới được uống rượu đó biết chưa hả?”
“Ừm.” Tạ Du đáp lại một cách vô thức, bị quấn trong chiếc chăn khó chịu vô cùng, nghe thấy ngùi chanh thanh ngọt từ cơ thể anh, cô liền dụi người vào lòng ngực anh, lẩm bẩm, “Đồ lừa đảo!”
Phó Đình Sâm bế cô lên, cái chân ló ra ngoài của cô móc vào một chiếc túi ở tầng trên, chiếc túi rung lắc rồi rớt xuống, Phó Đình Sâm tạm thời không quan tâm, một chân chống lên giường, để gối ngay ngắn, cẩn thận đỡ đầu cô xuống.
Vết thương trên người anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng với cân nặng của Tạ Du thì anh chẳng tốn bao nhiêu sức lực để bế cô lên cả.
Đang định đứng dậy thì bị Tạ Du ôm lấy, cô từ trong chăn bông ló ra, mái tóc đen dài xõa sau lưng, khuôn mặt ửng hồng cọ vào quần áo của anh, “Anh Tiểu Phó.”
Phó Đình Sâm không dám động đậy, anh giữ nguyên tư thế ban đầu, hít thở cũng nhẹ hơn một chút, xoa đầu cô, “Anh đây.”
Tạ Du nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt mơ hồ vì say, cúi đầu cắn một cái.
“Á, nhóc con môi thì mềm nhưng răng thì cứng vậy.” Phó Đình Sâm cười để cho cô tùy ý làm càn, “Anh biết em luôn đợi anh chủ đông kể với em, tối nay anh kể em nghe ha?”
Tạ Du không cắn nữa, lắc lư đầu lồm cồm ngồi dậy, ngồi trên giường không vững, hai mắt ướt đẫm, “Anh mà còn gạt em thì…”
Phó Đình Sâm duỗi chân ra, ngồi trên giường mỉm cười nhìn cô, “Thì thế nào?”
“Em sẽ…em sẽ lập tức ăn thịt anh!” Tạ Du trừng mắt lên làm cho mình hung dữ hơn một chút, nhưng trong mắt Phó Đình Sâm chỉ là một con mèo con đang nhe nanh múa vuốt mà thôi, móng vuốt còn chưa mọc ra đã dùng đệm thụt mềm mại gãi vào trái tim anh.
Phó Đình Sâm cười nhẹ nhàng, “Được, anh đảm bảo sau này không lừa em nữa!”
Tạ Du vừa lòng, lại ngã xuống, giẫm lên đùi anh, dùng sức một chút, “Anh đi xuống, giường này của em!”
“Đồ không có lương tâm.” Phó Đình Sâm véo đầu mũi cô, bước xuống giường, “Anh đem canh giải rượu lên cho em, lát nữa chúng ta ra ngoài nói sau.”
Phó Đình Sâm sợ trong căn phòng ấm áp thế này không giữ được cái đầu lạnh mà làm ra mấy chuyện không hay, mặc dù cô không trách anh, nhưng anh sẽ hận bản thân mình.
Phó Đình Sâm chú ý đến chiếc túi vừa rớt xuống lúc nãy, anh để ý rằng đây là chiếc túi lần ở bãi đỗ xe Tạ Du giành lại không cho anh xem. Anh cúi xuống nhặt nhưng không ngờ quần áo bên trong lại rơi ra.
Anh nhìn sang cô đang cuộn tròn trong chăn, mỉm cười, với tay nhặt mảnh vải mềm mỏng, vành tai ửng đỏ, bỏ bộ đồ bơi vào túi giấy rồi đặt lại vào tủ quần áo, nhìn xuống tầng dưới cùng được trải sẵn mấy tấm nệm, đôi mắt bỗng trở nên sâu thẳm.
Bé con có phải cả ngày đều ngủ trong này không?
Phó Đình Sâm không suy nghĩ nhiều nữa, đi đến phòng khách làm nguội chén canh giải rượu, rồi lại vào phòng ngủ.
Nhưng mà anh phát hiện Tạ Du đang đứng trước cửa, hai mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt nhỏ càng đỏ hơn, chiếc váy ngủ mặc một cách cẩu thả, đôi chân trần đứng trên sàn nhà, nghiêng đầu cười với anh, giọng nói ngọt ngào mềm mại, “Anh tiểu Phó, em khó chịu quá.”
Vết bị mèo cào trong tim lại trở nên ngứa ngáy nữa rồi, thực sự không chịu nỗi khi bé nũng nịu với anh như vậy, anh đặt cái bát trên tay sang một bên, cởi áo khoác khoác lên người cô.
Tạ Du ghét nóng liền vùng vẫy, bị Phó Đình Sâm thắt chặt dây áo, đe dọa nói, “Còn mặc váy ngủ chạy lung tung, anh xử đẹp em!”
Hai tay Tạ Du quấn trong chiếc áo to, trong mắt mang theo ý cười, không quan tâm mà ngã về phía người anh, không hề có chút phòng bị nào, “Anh trai nhỏ là lợi hại nhất!”
Phó Đình Sâm lại nghĩ đến vấn đề lúc trước, véo đôi má mềm của cô, “Nhuyễn Nhuyễn, em nói cho anh biết, em thích anh trai nhỏ hay thích anh?”
Tạ Du nghiêng đầu, đầu óc không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nghe được anh nói cái gì, thắc mắc, “Anh là anh trai nhỏ mà.”
Phó Đình Sâm hít sâu một hơi, “Vậy là do anh chính là người anh trai trong mơ em thấy nên mới thích anh đúng không?”
Tạ Du vẫn cứ luẩn quẩn không hiểu, khe khẽ ợ ra mùi rượu, dụi dụi lên ngực anh nhẹ nhàng nói, “Thích anh.”
Anh không biết tại sao lại cố gắng tranh giành với bản thân, anh vô cùng cố chấp với vấn đề này, nhưng bé không mở nút thắt cho anh, anh chỉ có thể tự mình trăn trở suy nghĩ lung tung.
Anh đã từng hỏi Lâm Dữ về điều này, cái thằng không đáng tin cậy cười nói anh bị hội chứng khi yêu đương.
Còn nói hội chứng này toàn con gái mới bị.
Tạ Du trông như không hiểu gì, cái gì cũng phải do anh dạy, nên đừng nghĩ tới đời này sẽ có mấy cái hội chứng thất tình.
Phó Đình Sâm không tìm được đáp án, nhưng thấy cô khó chịu đến vậy nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa, kéo cô ra ghế sofa trong phòng khách, ấn cô ngồi xuống, thấy cô ngoan ngoãn thu mình trong chiếc áo rộng thế này, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, bưng chén canh gừng qua, thấy mặt cô quá nóng, có chút hối hận vì vì đã nghe theo lời đề nghị của Hạ Tống.
Ngày mai bé tỉnh lại không chừng sẽ xấu hổ lắm!
Phó Đình Sâm đút cô từng muỗng từng muỗng một, Tạ Du dựa vào vai anh, nắm lấy tay anh, thấy anh vẫn không có ý định nói ra, không chờ được nữa mà nũng nịu, “Mau nói đi! Anh nói muốn kể em nghe mà.”
“Có đau đầu không?” Phó Đình Sâm để cô nằm lên đùi, nhẹ nhàng ấn thái dương cho cô, dùng lực nhẹ nhàng massage cho cô, “Thoải mái không?”
Dạ dày Tạ Du ấm áp, rúc người vào áo anh, hai mắt chứa đầy sự sùng bái, “Thoải mái.”
Phó Đình Sâm vừa giúp cô xoa thái dương, vừa quan sát phản ứng của cô xem anh có nên kể chuyện năm đó cho cô nghe không.
Lúc đó anh 10 tuổi, Thẩm Viện biết Phó Thanh Sơ nuôi một người phụ nữ bên ngoài, còn có cả một đứa con trai, đi gây sự một lần nhưng kết quả ngược lại còn khiến bệnh trầm cảm tái phát, nên đưa anh đến bãi biển, nhốt anh một mình trong nhà rồi tự mình nhảy xuống biển.
Đây chính là muốn kéo anh chết cùng.
May mắn là có một người ngư dân đã cứu được bà, bên phía nhà họ Phó lần theo tin tức mà đến tìm anh.
Trước khi nhà họ Phó đến, anh trốn thoát được từ một căn phòng gỗ, không ngờ rằng lại gặp phải cảnh nhà họ Tạ và Thiện Lương đang đối đầu một cách mãnh liệt.
Anh nhìn thấy một cô bé bị trói tay chân được ôm lên thuyền, theo sát sau lưng là một nhóm người nam mặc vest đen.
Phó Đình Sâm nhân lúc không ai để ý tiếp cận thuyền, trong nhà có người trong quân đội huấn luyện anh từ nhỏ, nên dù cho người nhỏ nhưng nhanh nhẹn không thua gì một người trưởng thành chưa qua huấn luyện.
Từ nhỏ chưa bị ai ngăn cản làm bất cứ chuyện gì bao giờ, lại là lần đầu gặp phải một bé gái bị trói thế kia, biết người nhà rất nhanh thôi sẽ đến, sau khi gửi vị trí cho ông qua đồng hồ rồi lớn gan leo lên thuyền không ngừng tìm bé gái bị trói lúc nãy ở khắp nơi.
Dù anh có nhanh nhảu đến đâu thì cũng bị phát hiện, anh bị tống vào một khoang tàu, trong góc hẻo lánh là cô gái mà anh đang tìm.
Những đốm rỉ sét bên bức tường khiến cô vô cùng sợ hãi, miệng cô bị dán chặt, chân tay đều bị trói.
Hai người đều đang bị nhốt trong cùng một khoang tàu đã được khóa chặt, anh tiến đến chỗ cô, hai mắt ướt đẫm của cô lập tức rơi nước mắt, thu mình vào trong góc.
Trên cánh tay còn có thể thấy được vết thương.
Một giờ sau, thấy anh không có ý đồ gì, bé gái mới từ từ tin tưởng anh.
Anh dùng miệng xé miếng băng dính dán trên miệng Tạ Du xuống từng chút một, anh rất cẩn thận, làn da mỏng manh bị xé rách, trên khóe môi cô còn có thế thấy đang bị chảy máu, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh.
Anh nắm chặt nắm đấm, chỗ này không có thuốc, anh chỉ có thể nhẹ nhàng giúp cô thổi vào vết thương, để cô bớt đau “Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em.”
Cô gái nức nở nhìn anh, hai mắt sưng đỏ vẫn đầm đìa nước mắt, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh…không phải anh cũng bị bắt vào đây hay sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]