Chương trước
Chương sau


Nghe đến đây, Phó Đình Sâm cười mỉa mai, “Tạ Diệc sẽ không thích Phó Vân đâu.”

Cứ cho là Tạ Du không có dính líu tới mối quan hệ này, Tạ Diệc cúng không thể hợp tác với Phó Vân được, một đứa con rơi không xác định được tương lai thế nào và người kế thừa danh chính ngôn thuận của nhà họ Phó, nên chọn ai vừa nhìn đã biết.

Nghiêm Vệ thấy anh có vẻ không ngạc nhiên gì mấy, bắt chéo đôi chân dài của mình, anh là người lớn nhất trong 5 người, nhìn mấy đứa em đi qua đi lại cũng có tí thú vị, mấy ông bà có giao tình tốt, anh tự nhiên cũng bị Phó Đình Sâm kéo vào nhóm, “Chẳng qua là lúc bắt Thiện Lương, Phó Vân cũng có mặt ở đó.”

Phó Đình Sâm nhìn điện thoại, “Tụi bây nói xem liệu có phải Phó Vân trước khi vào hội trường đã liên hệ trước với Thiện Lương không?”

Nói xong anh lại cười mỉa mai, làm sao có thể.

“Cậu nói cũng có lý, Phó Thanh Sơ muốn liên lạc với những người quen cũ bên nhà họ Thẩm, nhưng điểm mấu chốt là cậu của cậu,” nghĩ đến mối quan hệ giữa Phó Đình Sâm và người nhà họ Thẩm thì liền phì cười, “Chỉ còn chờ nhà họ Thẩm có chịu mua lại món nợ của cậu không thôi.

Giang Dụ châm chọc, “Người ta là máu mủ đó, sao lại không mua được?”

“Anh Phó với cha ảnh cũng là máu mủ đấy!” Hoắc Nhất Phàm với dáng vẻ của một đứa ăn chơi, đưa tay lấy mô hình lắp ráp của Tạ Du nhưng bất cẩn làm vỡ, đón lấy ánh mắt tức giận của Phó Đình Sâm mà lúng túng rụt tay lại

Lâm Dư với dáng vẻ mặc kệ sự đời, “Phiền phức thế này à, không bằng dứt khoát đem Phó Vân.”

Đưa tay lên làm hành động cắt cổ.

Phó Đình Sâm đá cậu ta một cái, “mày nên ăn thêm chút óc heo cho bổ não đi.”

Nói xong anh nhìn qua Nghiêm Vệ, “Vốn dĩ chuẩn bị cũng khá ổn rồi, bên ông ngoại bao nhiêu năm nay không liên lạc, đường đột qua đó cũng không ổn, tốt nhất vẫn nên có một người làm cầu nối mới được.”

Nghiêm Vệ đứng dậy, phủi phủi đồ, “Mày tự tìm đi, chuyện này anh không giúp mày đâu.”

Hoắc Nhất Phàm cũng đứng lên, “Chỗ đỗ xe cũng đã mở rộng đến 10 ha rồi, thật không có ý định muốn bán à?”

“Sau khi chuyện này thành công, Phó Thanh Sơ sẽ sẽ chính thức dẫn nó vào công ty để lót đường cho ông ta, mày thấy anh mấy năm trước điên cuồng cỡ nào, là vì để bây giờ chấp tay tặng người khác à? Tự tay giúp ông ta leo lên à?”

Hoắc Nhất Phàm dựng ngón tay cái lên tán thành, cầm chiếc cúp trên bàn lên, “Em đi trước đây, còn phải sang bên đội xe coi coi thế nào.”

“Anh dưỡng thương cho tử tế vào, đến lúc đó anh xuất viện sẽ tặng một món quà lớn.”

Nghiêm Vệ, Lâm Dư và Hoắc Nhất Phàm cùng nhau rời khỏi.

Giang Dụ nhìn bọn họ rời đi xong, ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh, “Thiện Lương khai hết mấy chuyện trước kia trong đồn công an rồi, nhưng có một điều, những chuyện sau khí bắt cóc thì tuyệt đối không chịu hé nửa lời, Tạ DIệc bên đó cũng không có động thái gì.”

“Tao nghi Tạ Diệc bên đó giấu nhẹm không ít chuyện đâu.”

Phó Đình Sâm xoa xoa thái dương, “Tạ Du là em của anh ấy, anh ấy làm sao làm hại em ấy được?”

“Tao biết, nhưng nếu là chuyện do anh ấy làm, thì thật sự là vì cô em gái này sao?”

“Chuyện gì” Phó Đình Sâm chau mày, chuyện này có vẻ không hề đơn giản như anh tưởng tượng.

Thiện Lương một thân một mình không thể nào mà trốn dưới sự truy lùng của nhà họ Phó và nhà họ Tạ lâu như vậy, còn thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở Yến Thành.

“Bởi vì không điều tra ra được nên tao mới nghi Tạ DIệc năm đó có lẽ đã âm thầm thỏa hiệp sau lưng cùng với Thiện Lương.”

“Thiện Lương hại chết mẹ của Tạ Diệc, suýt nữa giết cả em gái anh ấy, anh ấy làm sao có thể…”

Đang nói thì đột nhiên im bặt, Phó Đình Sâm thì thầm, “chuyện này mày tiếp tục giúp tao nghe ngóng.”

Giang Dụ rời đi được vài phút, Tạ Du tay cầm hai cây kẹo bông, ôm một lon cola trong lòng đi vào.

Cô cắm một cây kẹo bông vào trong chiếc bình thấp thấp, giúp anh mở cái bọc mỏng ra, vẫn còn ấm nóng như lúc mới mua.

Đưa đến tay anh, cười híp mắt, “Anh ăn đi! em ăn thử một cây nhỏ rồi, ngọt lắm!”



Phó Đình Sâm cầm lấy cây kẹo, há miệng ra cắn một cái, cây kẹo bông mềm tan trong miệng, cười thỏa mãn, quay qua nhìn Tạ Du đã mở lon coca ra, cô đang uống rất vui vẻ.

“Mấy thứ này không tốt cho sức khỏe.” Phó Đình Sâm không cản cô, Tạ Du rất nghe lời, dù là thích uống cola nhưng cũng không thể mỗi ngày đều uống, chỉ là thỉnh thoảng buồn miệng mới đi mua một lon.

Tạ Du gật gật đầu, ợ ra một hơi sảng khoái, “Nhưng mà nó rất ngon! Ở nhà anh trai không bao giờ cho em uống coca hết.”

Phó Đình Sâm chống tay ngồi dậy ăn tiếp cây kẹo bông, véo véo gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Gần đây mập lên rồi đúng không?”

Nhà họ Phó cơm ngày 3 bữa đều đem đến đều đặn, nhóc con cả ngày chạy đến chạy lui ở đây, dạ dày cũng to ra rồi, bây giờ mặt nhìn có da có thịt hơn chút.

Không ngờ Tạ Du vừa nghe vậy liền xù lông lên, “Không có! Em không có mập!’

Cô vẫn đang đợi kết quả của đoàn múa, lúc Quốc Khánh mùng 10 tháng 1 sẽ tổ chức thêm một lần tuyển chọn, ban đầu chỉ định chọn 1 người, sau đó lại đổi thành nhận 2 người.

Cô nghĩ mình cũng có hy vọng được chọn vào đoàn múa, nhưng kết quả chưa đợi được thì lại bị Phó Đình Sâm phát hiện bản thân mập lên rồi!

Ta Du véo véo má, quả thật là có da có thịt hẳn, gương mặt đau khổ, coca đang cầm trong tay cũng không còn thơm nữa rồi, ủ rũ để lon coca lên tủ đầu giường, bưng khay dâu tây lên, nhét vào miệng một quả, nhưng vẫn lo lắng hỏi, “Mập thật à?”

Phó Đình Sâm bị dáng vẻ ủ rũ nhưng miệng thì vẫn nhai cả một quả dâu to của cô chọc cười, xoa xoa đầu cô, “Lúc vào đoàn múa rồi giữ dáng cũng được mà.”

Cô nằm dài bên giường anh, kê tay dưới mặt, hai mắt rưng rưng, “Anh nói em có thể được nhận vào đoàn múa không?”

Phó Đình Sâm lại ăn kẹo bông, “Đương nhiên là được rồi, Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta ưu tú như vậy, đoàn múa không chọn em là cả một thiếu sót lớn của họ đó.”

Tạ Du lập tức vui vẻ trở lại, nhưng không thèm cầm lon coca trên tủ đầu giường nữa, nghĩ đến chuyện Phương Xán vừa gọi điện nói cho cô nghe, cô vội vã kể cho Phó Đình Sâm, “À đúng rồi, Xán Xán nói cô ấy đã ký hợp đồng với Truyền thông Cảnh Thái rồi đó.”

“Em ấy muốn làm minh tinh à?” Phó Đình Sâm biết công ty này, chính là công ty của nhà Lâm Dư.

Tạ u gật đầu, “Cậu ấy hình như đang tìm một người.”

Chuyện của nhà họ Phương giấu không nổi người khác.

Gia thế nhà Phương Xán anh đã từng điều tra qua, nhân phẩm cô rất tốt, chỉ là người nhà thì chả ra gì, quan hệ giữa cô và gia đình cũng không mấy thân thiết, nếu không tương lai cũng bị lại gia đình này hủy hoại thôi.

Người cô ấy muốn tìm chính là người mẹ ruột của mình.

Phó Đình Sâm không nói cho Tạ Du, sợ nhắc đến từ mẹ này lại khiến cô buồn, “Ồ, em không hỏi em ấy à?”

Tạ Du lắc đầu, “Em không hỏi, mỗi người đều có những chuyện không muốn cho người khác biết, Xán Xán nhất định cũng không muốn em biết chuyện này, nếu hỏi thì mất lịch sự lắm.”

Phó Đình Sâm vuốt ve tóc cô, “Ngoan thật”

Tạ DIệc dạy dỗ cô rất tốt.

Anh cũng nên tin tưởng Tạ Du, nhóc con này trông có vẻ ngơ ngơ ngác ngác, nhưng lại rất nhạy cảm với những tâm tư của người khác, ai là người chân thành, ai là người giả dối cô đều có thể cầm nhận được.

Tạ Du xích lại gần bên tai anh, tay che lên tai anh, thì thào nói, “Nói cho anh một bí mật, Xán Xán và đàn anh Hạ Tống đang hẹn hò đó!”

Phó Đình Sâm nhướng mày cười, chuyện này lúc anh điều tra Phương Xán cũng biết rồi, những vẫn thuận theo lời cô giả bộ kinh ngạc hỏi, “Thiệt hả? Hai người họ hơn kém nhau gần 5 tuổi lận!”

Tạ Du cong cong mắt, giơ hai ngón tay, lúc cười lên hai mắt híp lại “Chúng ta hơn nhau 2 tuổi thôi.”

”Hơn nhau 2 tuổi là rất hợp lí đó, đừng có đi tìm mấy người già khú.”

Tạ Du lắc lắc đầu, không mấy đồng ý với lời anh nói, “Đàn anh Hạ Tông không có già.”

“Ừm, thì không già. nhưng trước mặt bạn trai thì không được nghĩ tới người bạn khác, lo mà nghĩ lúc anh xuất viện thì em muốn làm gì đi kìa?”

Tạ Du nhanh chóng phấn chấn lên, “Em muốn học đánh nhau!”

Phó Đình Sâm: “…?”

Đánh nhau?



Yết hầu Phó Đình Sâm trượt xuống, thấy hai mắt sáng ngời của cô, cổ họng có hơi khô, ho nhẹ một cái, “Em còn nhỏ”

Nếu bị nhà họ Tạ và nhọ họ Phương bên đó biết được, anh nhất định sẽ bị phanh thây làm tám khúc mất!

Tạ Du nhăn nhăn mặt, “Em không còn nhỏ nữa rồi, em cũng muốn lợi hại như anh vậy, dạy em đi mà!”

Phó Đình Sâm phản ứng lại, “Em nói… muốn học đánh nhau?”

“Đúng vậy.” Tạ Du nháy nháy mắt, xích lại gần anh, “Em muốn học chiêu đá vòng, còn có làm sao để mạnh hơn nè, đã người khác bay lên luôn, còn có còn có…”

Nghe giọng điệu mềm dẻo của cô bên tai, đang không ngừng bày tỏ sự ngưỡng mộ

Phó Đình Sâm: “…”

Được thôi, anh cũng không nên hi vọng nhiều vào cô gái có trái tim đơn thuần như này.

Những ngày bình yên nhẹ nhàng trôi qua thật nhanh.

Giữa thu, không khí đã dần lành lạnh chuyển sang mùa đông, Phó Đình Sâm được kiểm tra và cho xuất viện.

Lúc trưa đang ăn cơm với Phương Xán tại canteen, không ngờ lại gặp Phó Vân ngồi ngay bên cạnh, cười với Tạ Du, “Cậu không ngại tôi ngồi đây chứ? Có bài tập muốn tìm cậu xin chỉ giáo.”

Phó Vân học hành khá giỏi, còn làm lớp trưởng trong lớp, Tạ Du cố gắng tránh tiếp xúc với anh, nhưng trong trường vẫn có không ít tin đồn, thậm chí còn có người truyền tai nhau nói Tạ Du sẽ chọn đại thiếu gia trăng hoa ghẹo nguyệt hay là một chàng trai áo sơ mi trắng biết chăm sóc quan tâm người khác.

Khắp nhà ăn ồn ào có không ít người nhìn qua.

Tạ Du kéo kéo ghế, cúi đầu xuống ăn cơm.

Bài tập lúc nào hỏi không được, sao lại phải chiếm dụng thời gian ăn cơm của người khác chứ.

Hơn nữa…bài tập ở đâu ra chứ?

Tạ Du ngước mắt lên nhìn Phương Xán.

Phương Xan cũng cũng ngơ mặt ra, gần đây chỉ có một bài tập khảo sát nhóm 2 người nhỏ xíu thôi, hai người họ có gì đâu mà bàn bạc với Phó Vân chứ?

Phó Vân lấy ra một bản thống kê, “Sĩ số lớp chúng ta là số lẻ, do đó thầy chuyên ngành cho phép có 1 nhóm 3 người, đề tài “Triển vọng công nghệ nano” lần này của hai cậu mình thấy rất thú vị, thầy cũng đồng ý cho tôi vào nhóm hai cậu rồi.”

Phương Xán không có thiện cảm với Phó Vân, bài tập nhóm 3 người là cùng nhau điều tra nghiên cứu rồi mỗi người tự viết báo cáo của chính mình, nhưng nếu nhóm 2 người thì chỉ cần viết 1 bản báo cáo thôi, bài vở thì tăng lên càng khiến cô bực mình hơn, “Cậu cố tình chứ gì? Chúng tôi không đồng ý nên cậu tiền trảm hậu tấu chứ gì.”

Tạ Du trước khi được mời vào đoàn múa luôn duy trì việc tập múa, lại thêm việc phải đi đến bệnh viện, cũng không muốn phải dành thời gian ra làm bài tập ngoài ý muốn này.

Rõ ràng cô chỉ cần làm một bản báo cáo là xong việc, bây giờ lại thành ra 3 bản…đổi lại là người khác cũng sẽ bực mình.

Tạ Du muốn nổi nóng nhưng cuối cùng lại kìm lại, kéo Phương Xán đang nằm dài trên bàn đứng dậy, “Xán Xán, kệ đi.”

Đã là việc không thể thay đổi được rồi, có tiếp tục tranh chấp tiếp cũng không có tác dụng gì.

Cô đeo balo lên, “Tôi sẽ tạo một nhóm chat, nếu có vấn đề gì về bài tập có thể nhắn tin bàn bạc trên đó, bài tập cũng không khó, gặp mặt thảo luận cũng không cần thiết lắm”

Vừa nói xong thì nhanh chóng gom chén bát lại chỗ thu dọn của nhà ăn, bên cạnh thì Phương Xán cũng không nhịn nổi mà cứ thều thào chửi bới mãi.

“Nhuyễn Nhuyễn, tớ nói cho cậu biết, cậu không thể không tức giận được! Lúc trước cậu ta nhân lúc Phó Đình Sâm nhà cậu không ở đây mà cố gắng tiếp cận cậu bao nhiêu lần rồi? Thậm chí còn mang anh cậu ra làm cái cớ nữa!”

Tạ Du tức giận đá viên đá, “Được rồi, 4 năm thôi, tránh được một ngày cũng không tránh nổi 15 ngày, hơn nữa không phải còn có cậu ở đây sao.”

“Phó Đình Sâm biết chuyện này sẽ không ghen chứ?”

Tạ Du nhẹ nhàng hỏi, “Anh ấy không biết, hơn nữa anh ấy sao lại phải ghen? Nếu tớ và Phó Vân có gì thì mới ghen chứ, nếu không thì sao phải phí tâm phí sức làm những chuyện mà người ta không muốn làm chứ?”

Hai người đi qua một con đường, vừa rẽ vào một con đường nhỏ thì phát hiện Phương Lâm và Phó Đình Sâm đang đi qua, hai người nhìn có vẻ cực kỳ thân mật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.