Chương trước
Chương sau
Phó Đình Sâm thật ra là bị đau nên mới tỉnh lại. Phẫu thuật xong chỉ ngủ được 3 tiếng đồng hồ, cả người anh không còn tí sức nào, chỉ cố gắng an ủi tinh thần của cô gái nhỏ, sợ cô khóc đến sưng hết cả mắt.

Tạ Du đứng trước gương đánh răng thật sạch sẽ, mãi cho đến khi miệng chỉ còn lại mùi vị của bạc hà mới ngừng lại, hứng nước lên rửa mặt, làm gương mặt nóng bừng kia từ từ bình tĩnh lại.

Cô từ nhà vệ sinh ló đầu ra, rón rén từng bước nhẹ nhàng đi tới giường bệnh, nhìn đôi mắt hoa đào của Phó Đình Sâm âm thầm đắc ý, nuốt nước bọt, gương mặt đã được rửa sạch sẽ của cô càng thêm đỏ.

Phó đình Sâm hí hí mắt, lông mi dài tạo thành bóng dưới mắt, cùng với đôi môi tái nhợt xanh sao khiến anh trông rất yếu ớt, cổ họng anh khàn đi “Khát thật mà.”

Lông mi Tạ Du run run, bưng cốc nước lên hóp 1 hơi vào miệng, nhắm chặt mắt , đôi môi mềm mại mọng nước hôn lên môi anh.

Hương bạc hà của kem đánh răng hòa lẫn với vị ngọt thanh từ nước dần dần thấm vào môi anh.

Phó Đình Sâm nắm lấy tay cô, dùng chút sức lực yếu ớt kéo cô xuống, nhưng cũng không còn sức để giữ cô nữa, chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, ngẩng cằm lên “Muốn nữa.”

Tính cách Tạ Du hay mềm lòng, lại thấy bộ dạng yếu ớt của anh thế này, làm sao có thể đành lòng từ chối, gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ của cô tiếp tục đút cho anh thêm vài ngụm nước, cổ họng khô khan của Phó Đình Sâm từ từ giãn ra, níu lấy tay của Tạ DU rồi từ từ thiếp đi.

Trong phòng bệnh yên ắng không một tiếng động, Tạ Du có thể nghe được tiếng tim mình đang đập, cô nằm dài lên mép giường hai mắt long lanh sáng ngời ngẩng đầu lên nhìn Phó Đình Sâm một cách sùng bái.

Anh trai nhỏ của cô!

Anh hùng của cô!

Tạ Du thấy anh đã ngủ say, nhẹ nhàng dùng cái tay không bị anh nắm vén áo của anh lên, nhìn vết sẹo in trên cơ bụng, các đầu ngón tay như nóng rang lên.

Không xấu tí nào!

Anh trai nhỏ của cô dù thế nào cũng là người đẹp nhất!

Tay từ từ sờ nhẹ cằm anh, ngón tay rờ nhẹ lên sống mũi, rồi đến trán, trong đôi mắt nai lấp lánh chứa đầy sự kính trọng dành cho anh.

Thấy trong phòng bệnh không có ai, tâm tư của cô bắt đầu lung lay, cô ngồi dậy nhìn chằm chằm ra cửa, đợi một hồi lâu thì phát hiện không có ai đi qua, đánh liều nghiêng người qua, nhìn khóe miệng anh đã không còn khô nữa, cô bặm bặm môi.

Lại nhìn ra cửa một lần nữa.

Cô chỉ hôn anh một cái, chắc sẽ không bị phát hiện đâu!

Tạ Du lấy hết dũng cảm cúi đầu xuống, căng thẳng đến nỗi các ngón tay bấu chặt chiếc chăn trên giường, đặt đôi môi mịn màng của mình lên môi anh, bắt chước dáng vẻ mà anh làm đối với mình nhẹ nhàng liếm rồi cắn môi anh.

“Ơ…có vẻ là chú đã quấy rầy rồi…” Phó Thanh Đình cười nhẹ, lấy tay chỉnh chỉnh chiếc kính gọng vàng.

Tạ Du đứng bật dậy, không có gì xấu hổ hơn khi làm chuyện xấu mà bị người khác phát hiện ra.

Cô sợ sệt lùi ra xa giường bệnh, nhưng Phó Đình Sâm nắm chặt lấy tay cô, chỉ có thể ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng, “Chú…Hai.”

Phó Thanh Đình mới tan làm, trên người còn đang khoác bộ vest vừa từ nhà họ Phó lấy canh gà qua, không ngờ lại gặp phải cảnh này.

Đứa trẻ này nhanh như vậy đã dụ được con gái người ta rồi?

Nghĩ đến anh và Kiều Chỉ rõ ràng yêu nhau nhưng lại phải giấu giếm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, huơ huơ canh gà đang cầm trong tay, “Chú tới để đưa canh gà.”

“Dạ, mời chú Hai ngồi.” Tạ Du đẩy chiếc ghế đến, nhưng vẫn không thể rút tay ra khỏi bàn tay ấm nóng của anh được, cô như sắp khóc đến nơi rồi.

Phó Thanh Đình đặt canh gà xuống, “Thôi, văn phòng của chú còn vài việc cần xử lý, nếu đã có con ở đây rồi thì phiền con chăm sóc cho nó vậy, buổi tối sẽ có bác sĩ và y tá trực ban, con chỉ cần nhấn chuông là được.”

“Con…chú Hai…”Phó Thanh Đình cầm laptop, cười “Chú ở ngay phòng kế bên.”

Tạ Du thở phào nhẹ nhõm, cô không biết chăm sóc người khác, Phó Đình Sâm bị thương nặng như thế, cô không dám mạo hiểm, nghe Phó Thanh Đình ở phòng kế bên thì cô an tâm.



Sau khi Phó Thanh Đình rời đi cô quay lại ngồi bên cạnh giường, nằm lên mép giường nhìn Phó Đình Sâm đang nắm chặt lấy tay cô.

Ngón tay anh rất dài, còn thô ráp hơn tay cô rất nhiều, khung xương cân đối, trên tay có vài vết chai nhạt, cô cúi đầu hôn vào tay anh một cái.

Hì, thích thật!

Hai mắt Tạ Du cong cong ghé vào mép giường, gương mặt nhỏ nhắn đặt lên tay anh, giống như một chú mèo, thì thào nói “Cám ơn anh.”

Nửa đêm, Phó Đình Sâm tỉnh lại lần nữa, thấy cô gái nhỏ đang nằm ngủ bên tay mình, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, mái tóc dài mềm mại, làn da mịn màng, không nhịn được mà mân mê hai má cô, cánh tay tê cứng, “Nhuyễn Nhuyễn.”

Tạ Du mơ hồ tỉnh dậy, hai mắt mơ màng nhìn anh, ngáp một cái, giọng nói dịu dàng “Sao thế, muốn uống nước à? Đúng rồi, chú Hai có đem canh gà ở trong bình giữ nhiệt đến đây, anh muốn uống không?”

Phó Đình Sâm lắc đầu, “Đỡ anh dậy với.”

Thời gian ở giường bệnh thường trôi qua chậm chạp, thấy anh cuối cùng cũng tỉnh lại, Tạ Du vui mừng làm theo lời anh nâng giường lên cao.

Đây là giường tự động, có thể từ từ nâng lên giúp anh dựa vào một bên giường, cái này cũng là do cô y tá từng đi ngang qua chỉ Tạ Du các nút ấn và khởi động.

Làm xong mấy thứ đó, Tạ Du tự hào ra mặt, hai mắt lóng lánh nhấp nháy, nhìn anh bằng một ánh mắt sùng bái “Anh có khát không? Có đói không? Vết thương có đau không?”

Không chịu được ánh mắt mê người này của Tạ Du, Phó Đình Sâm tránh ánh mắt cô, ngượng ngùng nhìn xuống phía dưới, ho nhẹ một tiếng, “Nguyễn Nhuyễn, em kêu chú Hai dùm anh.”

“Em giúp anh được rồi, chú Hai có lẽ đang bận.” Tạ Du tích cực đề cử bản thân.

Phó Đình Sâm nhéo nhéo má cô, “Ngoan, gọi chú Hai đến đây.”

Tạ Du ngơ ngác, bày ra dáng vẻ thật sự muốn giúp đỡ, thở mạnh, “Em giúp được!”

Lúc cô gái nhỏ nhìn thấy vết sẹo ở bụng đã bắt đầu dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh, cô nào có biết ánh mắt ướt át này chỉ khiến cho người con trai không thể kìm lòng được.

So với độ tuổi quy định kết hôn vẫn còn hai tuổi nữa, nhà họ Tạ làm sao cho phép cô chưa tốt nghiệp đại học đã gả cho anh, chỉ đành phải đợi 4 năm sau mới có thể nghĩ đến việc bàn chuyện hôn sự.

Gương mặt bất lực nhìn ánh mắt nũng nịu của cô, cô gái này phải để anh nghiêm túc dạy dỗ mới được.

Anh nhướng mắt lên, “Vậy em đỡ anh.”

Tạ Du không biết anh không thể xuống giường, Phó Đình Sâm nói gì cô cũng nghe theo, cánh tay yếu ớt đỡ lấy cơ thể nặng nề này, “Đi đâu ạ?”

Phó Đình Sâm một tay chống lên ép cô vào tường, đôi môi mỏng kề sát tai cô, trong giọng nói vừa uể oải vừa khoái chí, “Nhà vệ sinh.”

Hai mắt Tạ Du mở to, “Đi…làm gì?”

Dù sao cũng không phải là đi rửa mặt đánh răng.

Thấy cô có vẻ hiểu ra, Phó Đình Sâm trêu cô, “Em nói xem anh đi vào nhà vệ sinh làm gì? Không phải muốn giúp anh à? Đi thôi”

“Không không không, em đi gọi chú Hai.” Tạ Du bị anh trêu đến đỏ mặt tía tai, từ trong cánh tay anh chui ra, hốt hoảng chạy khỏi phòng.

Phó Đình Sâm nhìn những bước đi loạng choạng của cô, cười khoái chí, lẩm bẩm một mình “Thế này mà đã xấu hổ không dám nhìn mặt người ta rồi à? Đúng là bé con cái gì cũng không hiểu.”

Anh thu cánh tay đang chống trên tường lại, cau mày, vết mổ đau nhói, cứ âm ỉ như thế, sợ là không ra khỏi nỗi cái phòng bệnh này.

Sau khi Phó Thanh Đình rời khỏi phòng bệnh, sắc mặt Tạ Du mới bình thường trở lại mà xuất hiện trước cửa.

Nét mặt lạnh lùng, trên trán viết “Em vẫn còn giận, anh đừng làm phiền em.”

Phó Đình Sâm sau một chuyến giày vò lại bị kiệt sức, nằm ở trên giường, dáng vẻ như nửa sống nửa chết.



“Nhuyễn Nhuyễn, chuyện vết dao anh khỏe rồi sẽ giải thích với em, đừng giận nữa, đút cho anh ít canh được không?”

Anh lúc này trông rất đáng thương, mặt tái nhợt đi, mồ hôi trên trán thấm ướt mái tóc ngắn của anh.

Tạ Du: “Hừ!”

Cô khó chịu xong lại đến nhìn anh xem thế nào, nét mặt vẫn không đành lòng, quay qua lấy canh trong bình giữ nhiệt đến, đút anh từng muỗng từng muỗng một.

Tạ Du quên ăn tối, ông bà Phó nhờ Phó Thanh Đình mang đến đến hai phần, cái này là để cho anh uống. Hương vị nồng nàn xông đến mũi, khiến cô không thể không kìm được dáng vẻ thèm thuồng.

Phó Đình Sâm thấy cô có vẻ đang đói, hỏi “Đói rồi à?”

Tạ Du lắc đầu, nhưng bụng cô lại thành thật kêu lên một tiếng, cô nhìn canh gà, ỉu xìu gật đầu.

Người ngồi trên giường thì lại nhướng mày lên mà cười, “Nhóc con, sao anh lại cảm thấy sau lần bị thương này em khác khác ấy nhỉ?”

Tạ Du cúi xuống uống một ngụm canh, không dám nhìn thẳng, “Khác chỗ nào?”

Phó Đình Sâm liếm liếm môi, bây giờ thuốc mê cũng hết tác dụng rồi, vết thương đau buốt lên tới đầu, cũng hồi phục được một chút sức lực, tay vuốt ve cằm cô, kéo cô lại, đôi mắt hoa đào lấp lánh lấy lại được sự mê người, “Em thích anh.”

Tạ Du theo bản năng phủ nhận, nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh thì câu nói phủ nhận không thể nào nói ra được.

Phó Đình Sâm nghiêng người, ngón tay phải kéo cô lại gần, tay trái của anh thì vẫn không cách nào mà cử động mạnh được, vết thương rất đau, nhưng anh không biểu hiện ra, anh nghiêng người, tay vân vê tai cô, “Hôn cũng hôn rồi, tay cũng nắm rồi, em định rũ bỏ trách nhiệm với anh à?”

Tạ Du mở to mắt, hốt hoảng đẩy anh ra, ôm bình giữ nhiệt chứa canh gà lùi ra sau.

Cô không dùng lực, nhưng Phó Đình Sâm lại cứ thế mà nằm xuống giường, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, cô hoảng loạn tiến đến gần, “Em làm anh đau rồi ạ? Em không phải cố ý, để em đi gọi bác sĩ.”

Phó Đình Sâm nắm chặt lấy cổ tay cô, người mà chỉ bị đẩy một cái đã ngã ra thế này lại không biết lấy sức mạnh từ đâu ra mà kéo cô, chưa bước được nửa bước đã bị kéo trở lại.

“Bác sĩ nói tay anh không được dùng lực, vết thương sẽ bị hở ra đó!” Tạ Du lo lắng nắm lấy bộ đồ bệnh nhân của anh, muồn xem xem có chảy máu ra không.

Chưa tháo được hai cúc áo cô đã dừng tay lại, ý thức được bản thân đang làm gì, ngượng ngùng nắm lấy cổ áo anh cài lại cúc áo.

“Cơ bụng anh em cũng lén nhìn rồi, món hời gì em cũng chiếm hết rồi, lẽ nào em chê anh bị thương à?”

“Em không có!”

Phó Đình Sâm nhướng mày cười, “Không chê anh vậy là thích anh rồi! Cũng có nghĩa là em đồng ý làm bạn gái anh rồi!”

Tạ Du không có ý phủ nhận, cô cho là … đã như vậy rồi, nên mới lén hôn anh.

Nhưng không ngờ anh lại nói toạc ra như thế, cô mấp máy miệng, xấu hổ gật đầu, giấu mặt vào bàn tay to và ấm của anh, răng cắn gan bàn tay anh, hai tai ửng đỏ lên, “Vậy sau này anh không được bắt nạt em, không được lừa em.”

Gan bàn tay như bị một đứa bé gặm cắn, không đau chút nào, mà lại nhột nhột, chiếc răng mèo nhỏ bé này làm gì có lực đâu mà cắn người, lại còn giống như đang lấy lòng anh vậy.

“Bắt nạt em…cái này phải phân rõ chỗ nào mới được.” giọng Phó Đình Sâm có chút trêu chọc, “Ở ngoài anh làm gì dám bắt nạt em chứ, nhưng nếu ở…”

Chưa nói xong đã bị tiếng thở dồn dập của Tạ Du cắt ngang, “Anh còn nói nữa là em đổi ý đó!”

Phó Đình Sâm thấy cô xấu hổ, không sợ chết mà tiếp tục nói, “Hôn cũng hôn rồi, nhìn cũng nhìn rồi, em còn xấu hổ nữa. Không phải đói bụng rồi sao, mau uống canh đi.”

Bụng Tạ Du bắt đầu kháng nghị, cô ngẩng đầu thổi thổi rồi uống, liếm liếm đôi môi bóng dầu của cô rồi nhìn Phó Đình Sâm, “Anh không đói hả?”

Đôi môi căng mọng mịn màng, gương mặt mộc nhỏ nhắn, đôi chân nhỏ bất giác lắc lư, lúc cô đưa mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời, bên trong dường như chứa đầy sao trên trời.

Đôi mắt đen của Phó Đình Sâm bỗng nhiên có gì đó mờ ám, yết hầu chuyển động, giọng khàn xuống, “Anh đói chỗ khác hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.