Chương trước
Chương sau
Trước khi lên sân khấu, Tạ Du căng thẳng nắm chặt tay nhìn MC ở phía trước giới thiệu, từ phía sau tấm màn quan sát vị trí của Phó Đình Sâm.

Anh đứng phía dưới sân khấu, vừa nhìn là có thể thấy, mặc dù trời đã trở lạnh, nhưng anh vẫn cứ mặc chiếc áo tay ngắn màu trắng kia, trước ngực in vài chữ cái nhiều màu sắc, chiếc quần đen che chắn cho đôi chân thon dài, anh dựa vào một thiết bị nào đó, đôi chân dài đỡ lấy cơ thể, ngón tay giấu trong túi quần, dáng vẻ lười biếng nhìn về phía cô.

Thấy cô lén lút nhìn qua, anh lấy ngón tay trỏ đặt lên môi, nháy mắt nhìn cô, dùng khẩu hình miệng mà nói “Cố lên!”

Tạ Du nhìn dưới khán đài đầy ắp khán giả, xoa xoa môi của mình, mấy ý định rút lui đầy ắp trong đầu cô cũng biến mất hết cả.

Nhìn dáng vẻ đang cỗ vũ cô giống nhau của Tạ Diệc và Lạc Sanh cùng với Kiều Chỉ đang ngồi ở vị trí giám khảo chính, cô bèn chỉnh lại tư thế, đứng thẳng lưng, cười tươi bước lên giữa sân khấu, hít một hơi thật sâu.

m nhạc từ từ vang lên, từ những nốt trầm rồi từ từ đến những nốt cao.

Ánh đèn trên sân khấu từ từ hạ xuống, mũi chân Tạ Du bắt đầu nhón lên, nhìn như một con thiên nga đang ngọ nguậy khi mọc cánh, những chiếc lông vũ trắng tinh lộ ra, ngẩng cổ lên một cách kiêu ngạo mà tao nhã, chìm đắm trong âm nhạc nhẹ nhàng bước những bước thanh thoát. Đem đến cảm giác với rất nhiều hi vọng và mỹ lệ.

m nhạc vừa vang lên, Phó Đình Sâm nhận được cuộc gọi từ Giang Dụ, “Thiện Lương hôm nay có ra vào Đại học Yến Thành, rất có thể đã trà trộn vào hội trường rồi.”

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

Giang Dụ sau khi quan sát xung quanh các hội trường được trùng tu ở Đại học Yến Thành mà kết luận “Hai ngày trước, hắn đã bí mật đến đó, nếu như không điều tra cẩn thận thì cũng không phát hiện hắn lại dùng một thân phận khác để trốn ở đây.”

“Cánh tay của hắn có lẽ cũng là do bệnh viện của Đại học Yến Thành xử lý giúp.”

“Tôi biết rồi, tắt máy đây.”

Phó Đình Sâm đột nhiên nhớ đến người nhân viên vệ sinh mà anh gặp phải lúc mới bước ra, anh đã hiểu cái cảm giác cứ thấy có gì đó không đúng là từ đâu ra rồi, hội trường lúc khai giảng mới dùng đến, khai giảng xong chắc chắn sẽ có những nhóm học sinh quét dọn sạch sẽ, từ lúc nào mà đến lượt nhân viên vệ sinh đến đây dọn dẹp chứ?

Phó Đình Sâm đứng yên không hề động đậy, nhấc chân bước lên sân khấu, căng thẳng nhìn Tạ Du, kiểm tra một lượt hết tất cả những chỗ có thể làm cô bị thương.

Nếu mục tiêu của hắn đã là Tạ Du, Tạ Diệc cũng đã đi đến sau hậu trường bảo vệ cô, để tránh kế điệu hổ ly sơn của Thiện Lương, anh canh giữ ở đây là một lựa chọn tốt nhất..

Phó Đình Sâm cứ có cảm giác lo lắng, đứng cau mày ở chỗ ánh đèn không thể chiếu tới được, chỉ cách Tạ Du một bước chân, hai mắt sốt ruột quan sát xung quanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, rốt cuộc là ở đâu chứ?

Tạ Du rất ngạc nhiên khi thấy anh đột nhiên tiến lên sân khấu, nhưng chỉ ngạc nhiên một lúc rồi lại nghe nhịp nhạc mà biểu diễn hết tiết mục của mình.

Đến nhịp cuối cùng, Tạ Du dang tay ra như chiếc cổ thon dài của những con thiên nga, anh dường như nghe thấy có tiếng hét ở đâu đó, nhưng ngoài anh ra thì không một ai khác nghe thấy cả.

Tạ Du xòe váy cúi chào khán giả, môi nhếch lên cười một cách ngọt ngào khiến cho người khác cũng rung động, hai mắt cô sáng ngời nhìn Phó Đình Sâm, như một đứa trẻ vừa mới lập được công lớn đang muốn đòi kẹo.

Phó Đình Sâm trả lời cô bằng một nụ cười ấm áp.

Đèn xung quanh phụt tắt.

Nhưng chiếc đèn trên đầu lại lung lay, Phó Đình Sâm ngẩng lên nhìn, tim như ngừng đập nửa nhip.

Chiếc đèn chùm đó lắc lư như muốn rơi xuống, vị trí lại ngay trên đầu Tạ Du, những tiếng rít rít từ chiếc đèn đều bị tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ khán giả lấp đi mất.

Nụ cười ngọt ngào của Tạ Du ở trước mắt anh, Phó Đình Sâm không kịp nghĩ nhiều, từ chỗ tối của mình, anh phóng lên ngay bên cạnh ôm chặt Tạ Du, bản thân không kịp tránh né, chiếc đèn chùm đã rơi xuống lưng anh rồi, đến các khớp nối bằng kim loại cũng đồng thời rơi xuống, lửa bắn ra từ các nối dây điện trên cao.



Từ phía chỗ ngồi của khán giả phát ra tiếng hét thất thanh, Phó Đình Sâm hi sinh bản thân để bảo vệ cho Tạ Du.

Cái giá bằng kim loại nhìn có vẻ khá kiên cố, nên chẳng có mấy ai nghĩ tới việc một chiếc giá đỡ vài trăm cân lại rơi xuống, lúc những tia lửa trên đầu rơi xuống, thanh kim loại ở giữa gãy ra, mặt cắt của thanh sắt thẳng tắp xuyên thẳng vào xương bả vai anh.

Vết thương trên vai khiến hô hấp của anh trở nên khó khăn, nghe thấy Tạ Du hoảng hốt gọi tên anh, anh muốn cười với cô, nhưng sự đau đớn này khiến anh không tài nào cười được, nói không ra tiếng “Nhuyễn Nhuyễn, đừng khóc, anh không sao.”

Nói xong, anh như chìm vào bóng tối, nhưng theo bản năng vẫn ôm chặt cô gái nhỏ đang run rẩy vào trong ngực mình.

Cả hội trường một phen hoảng loạn.

***

Phó Vân biết được Tạ Du sẽ đến hội trường để thi đấu, bên ngoài đầy những nhân viên bảo vệ, nhưng chỉ toàn là để bảo vệ Kiều Chỉ, phía sau hậu trường không hề được bảo vệ nghiêm ngặt, cũng không có nhân viên nào cả, thế nên cậu ta mới thuận lợi vào được sau hậu trường.

Cậu ta muốn nhìn thấy cô, nhìn từ phía xa cũng được.

Cậu ta thừa nhận ý định ban đầu khi đến khoa Vật Lý là để tiếp cận em gái của Phương Chiêu Diễm, nhưng sau lần đầu gặp cô, đôi mắt lấp lánh sáng ngời của cô khiến cậu cảm thấy trái tim hoang vu của mình như vừa được ánh sáng chiếu rọi.

Phó Vân không biết số thứ tự của cô là số mấy, chỉ đành dựa vào vận may để có thể gặp cô, những người biểu diễn xong đều đi đến cửa ra còn lại của hội trường để rời đi, vì thế nên hậu trường khá vắng vẻ, rất yên tĩnh, trước sân khấu âm nhạc du dương trầm bổng trong trẻo truyền vào tai.

Đột nhiên gặp được một người nhân viên vệ sinh khập khiễng bước vào phòng thay trang phục nữ, ngay sau đó truyền đến một tiếng hét thất thanh của một nữ sinh.

Cậu ta nghĩ rất có thể Tạ Du đang ở bên trong nên đã xông thẳng vào.

Một người đàn ông đang mặc một bộ đồ nhân viên vệ sinh màu xám trong tay đang cầm một chiếc thùng rác bằng thiếc cao tầm nửa thân người, đang giương tay đánh một người phụ nữ sắc mặt đã tái nhợt trốn trong góc tường, cậu ta dừng lại, không chút do dự mà bổ nhào về phía trước, giật lấy chiếc thùng rác trong tay hắn ta.

Nhưng cũng chỉ có thể cướp lấy chiếc thùng rác mà thôi, Phó Vân từ nhỏ đã được nuông chìu, mặc dù có thói quen rèn luyện sức khỏe nhưng về kinh nghiệm đánh đấm thì thật không thể so với Phó Đình Sâm, đến khi người đàn ông đó phản ứng lại thì lập tức trở nên yếu thế.

Người đàn ông này mấy ngày trước vừa bị thương, tay không tiện cử động, lại còn có một cái chân phải không mấy linh hoạt, nhưng lại ra tay rất độc ác, một người chưa từng đánh nhau lần nào như Phó Vân chỉ đành bó tay, từ từ trở nên bất lợi.

Lúc Tạ Diệc đem theo một nhóm người chạy đến, Thiện Lương đã gần như thoát khỏi sự khống chế của Phó Vân, ánh mắt anh tỏa ra sự lạnh lùng vô cảm, nói một cách lạnh nhạt, “Trói hắn lại.”

Phương Lâm từ trong góc tường chạy đến chỗ Tạ Diệc, trốn sau lưng anh ấy, cố ý năm lấy áo anh nói “Hắn…hắn muốn giết tôi!”

Tạ Diệc cau mày, bước sang một bên.

Phương Lâm vồ hụt, chật vật ngã nằm ra đất, không dám ngẩng lên nhìn người đàn ông máu lạnh kia, vừa mới tỉnh táo lại sau những hành động đáng kinh hãi lúc nãy, bây giờ sau khi xác định bản thân đã được an toàn mới quan sát cái người đàn ông phía trước, cả người toàn là sát khí, tự cao tự đại.

Một âm thanh đáng sợ phát ra từ trong phòng, chiếc nón của Thiện Lương sớm đã rơi xuống trong quá trình giằng co lúc nãy, mái tóc ngắn rối bời, hai tròng mắt đỏ hoe, vết sẹo lồi lõm xấu xí trên gáy hiện lên một cách rõ ràng, “Tạ Diệc, lại gặp nhau rồi!”

Tạ Diệc nhìn Thiện Lương đã không còn dáng vẻ của một con người nữa rồi, lạnh lùng nói “Đưa đi.”

“Tiểu Nhuyễn đâu?! Tôi phải gặp Tiểu Nhuyễn! Cô ta đáng chết! Tất cả các người đều đáng chết!” giọng nói thô tục của người đàn ông khiến Phương Lâm sởn cả gai ốc.

“Đợi đã.” Tạ Diệc cười nhạt, đi đến bên cạnh Thiện Lương, đưa tay mở cúc áo bộ đồ tây, cổ tay áo sơ mi, cúi người xuống đấm vào bụng hắn, một nắm đấm giáng xuống, lúc đầu còn có thể nghe được tiếng cười làm người khác sợ hãi, sau đó biến thành những tiếng rên rỉ, cho đến khi Thiện Lương ói ra máu, không còn rên rỉ mà gục đầu xuống, anh mới ngừng lại.

Tạ Diệc lau những vết dơ trên mu bàn tay, cài lại cúc áo của bộ vest và tay áo sơ mi, giọng điệu chế giễu, nói ra sự thật mà hắn ta không thể nào chấp nhận được, “Đừng tự đi lừa gạt người khác. nếu không phải tại mày, mẹ tao sẽ không phải chết.”

Thiên Lương mở mắt lên, vùng vẫy một cách yếu ớt, “Không phải tại tao, cô không phải vì tao mà chết…”



“Lôi đi.” Tạ Diệc lạnh lùng nhìn hắn, không muốn nói mấy lời vô ích với hắn nữa.

Điện thoại Tạ Diệc vang lên, anh nhấc máy, bên kia là tiếng của Lạc Sanh rất gấp gáp cùng với những âm thanh hỗn loạn ở phía sau, “ A Diệc, bên đó giải quyết xong chưa? Thiếu gia nhà họ Phó bị thương rồi, em kêu xe cấp cứu rồi, anh xử lý xong bên đó thì qua đây xem tình hình nha.”

“Du Du đâu?”

“Du Du không sao, thiếu gia nhà họ phó đã che chở cho con bé, anh mau qua đi.”

“Được rồi, anh qua liền.”

Tạ Diệc nhìn qua Phó Vân đang dựa vào tủ một cái.

Phó Vân đã sớm từ dưới sàn bò dậy rồi, đứng ở một bên tự trách bản thân vô dụng, không đánh lại Phó Đình Sâm thì tự an ủi bản thân mình không như anh ta dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ, đến cả một người có tật cũng không đánh nổi.

“Cám ơn cậu đã giúp tôi khống chế cái tên côn đồ này, đây là danh thiếp của tôi, tiền thuốc tôi sẽ thanh toán, có chuyện gì phiền phức có thể đến tìm tôi.” Tạ Diệc đưa tấm danh thiếp cho Phó Vân, thậm chí còn không nhìn đến Phương Lâm mà đã rời đi.

Phó Vân nhìn qua tấm danh thiếp, Tạ Thị, Tạ Diệc!

Nhớ đến cái tên Du Du lúc nãy anh ấy nhắc đến, chắc là Tạ Du rồi.

Phó Vân nhướng mày một cái, bỏ danh thiếp vào trong túi áo trong, chỉnh chiếc áo sơ mi bị xé toạc lúc nãy, trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay dìu Phương Lâm đứng dậy, ấm áp nói “Cậu ổn không?”

Phương Lâm trước giờ chưa bao giờ trước mặt người lạ với bộ dạng nhếch nhác thế này, cô gắng gượng cười “Cảm ơn cậu, tôi không sao.”

Xảy ra việc làm người khác bị thương, cuộc thi chỉ đành hoãn lại, chọn một thời gian khác lại tiếp tục.

Tạ Diệc không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, ngay lập tức gọi người đến bảo vệ hiện trường, những chiếc giá đỡ kim loại này bị gãy ra chắc chắn không phải sự cố ngoài ý muốn.

Hơn nữa việc này còn liên lụy đến Kiều Chỉ, chuyện này nhất định phải nhanh chóng ngăn chặn lại mới ổn.

Phó Đình Sâm được đưa đến bệnh viện, trên đường đi anh có tỉnh lại mấy lần, theo ý thức mà nắm lấy bàn tay đầy máu của Tạ Du, “Nhuyễn Nhuyễn, đừng khóc, vết thương nhỏ thôi.”

“Người bệnh đừng nói chuyện!” bác sĩ trên xe cấp cứu lo lắng nói với Phó Đình Sâm, bị thương nghiêm trọng như vậy mà còn nói chuyện, đúng là không coi bản thân ra gì cả.

Phó Đình Sâm nghe lời im miệng lại, nằm lại đàng hoàng.

Những vết máu đỏ tươi trên nửa ống tay áo lan ra thành một mảng lớn, bác sĩ cắt bỏ nửa ống tay áo của anh đi chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Xe có hơi xóc, Phó Đình Sâm nhăn mày, làm cho cô gái nhỏ ngồi đây như muốn nuốt mọi lời nói xuống, sắc mặt trắng bệch dọa người.

Tạ Du làm gì đã từng gặp qua cảnh tượng như thế này, nước mắt cứ rơi lã chã xuống cánh tay hai người đang nắm, làm cho máu nhạt đi “Huhu, em không có khóc, anh tỉnh dậy đi!”

“Em gái, đừng bắt cậu ấy dùng sức, em nên buông ra trước đã, cậu ấy không bị thương đến tim , nên em yên tâm đi.” cô y tá ngồi một bên thấy Tạ Du khóc thương tâm như vậy không thể kìm lòng, an ủi cô, kéo tay cô ra.

Tạ du nghe vậy bèn buông tay Phó Đình Sâm, hai mắt đầm đìa nước mắt nhìn vết thương của anh, vô tình nhìn đến phần bụng, nhất thời ngây người.

Một vết thương dài mà sâu nằm ngang bụng đến xương hông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.