Phó Đình Sâm định nhân lúc đêm khuya đến đây lấy laptop, mấy ngày nay, nhà họ Tạ trông chừng Tạ Du rất cẩn thận, lúc ở bệnh viện, ngoài Tạ Diệc ra thì anh cũng chưa làm ai khác nghi ngờ cả, nhưng nếu lỡ bị phát hiện anh đang sống ở đối diện thì thật sự không thể nào mà giải thích rõ ràng được.
Đi qua vườn hoa, anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc dưới ánh đèn đường, đôi mắt hoa đào chớp chớp rồi nhấc bước tiến tới, nhưng không thể ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh Tạ Du đang hút thuốc.
Trong màn mưa, Tạ Du mỏng manh đang cầm chặt chiếc dù, toàn thân cô như bị nhốt trong cái lồng bằng hơi nước, hiện lên một cách mơ hồ, môi thì ngậm lấy điếu thuốc, các ngón tay thì kẹp điếu thuốc một cách không quen, hơi ẩm cũng không thể làm tản đi khói thuốc.
Anh vừa bất ngờ vừa tức giận, cô gái này trong lòng giấu bao nhiêu phiền muộn mà lại ở đây lén lút hút thuốc như vậy!
Bất ngờ và phẫn nộ xong, anh lấy lại giọng nói của mình “Nhuyễn Nhuyễn, em đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói phát ra như sét đánh bên tai cô.
Tay Tạ Du run run, vội vàng dập tắt điếu thuốc mới cháy được phân nửa vào trong nước, đốm lửa nhỏ không sáng được bao lâu đã phải từ từ lụi tàn.
Tạ Du quay đầu nhìn qua, Phó Đình Sâm đưa chiếc dù màu đen to của mình lên, chiếc dù che đi nửa gương mặt, đôi mắt đó như đang bị thiêu đốt trong màn mưa.
Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-ong-hon-mot-cai/2081768/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.