Cố Nhất Manh chạy đến tòa nhà hành chính phía trước, bắt đầu nghiên cứu phòng của phó hiệu trưởng ở chỗ nào, bởi vì hiện tại là thời gian huấn luyện, cô lại đang mặc áo ngụy trang cho nên không dám quang minh chính đại đi hỏi khắp nơi, chỉ có thể lén lút trốn tránh đi tìm.
Tìm nửa ngày, cuối cùng đi đến tầng ba, phía cuối tầng ba chính là văn phòng của phó hiệu trưởng.
Cô đang định đi qua, cửa bỗng dưng mở ra, Lộ Cẩm Châu cùng với Tiêu Tấn xuất hiện trước mặt.
Tâm tình Cố Nhất Manh bỗng dưng căng thẳng, như này đã nói xong rồi sao?
Lộ Cẩm Châu và Tiêu Tấn cũng không nhìn thấy Cố Nhất Manh, hai người bọn họ đứng ở cuối hành lang, trừng mắt nhìn nhau.
Tiêu Tấn cười lạnh: "Dám có ý đồ xấu với Manh Manh, có tin cậu sẽ chết một cách khó coi không?"
Lộ Cẩm Châu nghe thế trào phúng cười: "Manh Manh? Xưng hô thật thân mật nha, cậu coi Cố Nhất Manh là gì? Là vợ của cậu sao?"
Cậu tacười nhạo một tiếng, khinh miệt nói: "Cậu cho rằng cậu là ai, còn không phải tiểu bạch kiểm mà Cố gia nuôi lớn, ăn cơm mềm sao! Cậu thật sự nghĩ Cố gia sẽ gả con gái mình qua? Nghĩ xa quá rồi, quay đầu lại đi nhỡ đâu lại bị đuổi khỏi nhà, cậu không cần chết một cách quá khó coi!"
Tiêu Tấn đương nhiên hoàn toàn coi là cậu ta nói là đánh rắm: "Lộ Cẩm Châu, Cố gia có gả con gái mình cho tôi hay không thì liên quan gì đến cái đánh rắm của cậu? Còn cậu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-em-khi-de-mot-chut/72517/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.