Tại phòng y tế của trường trung học, Tiêu Tấn cùng Lộ Cẩm Châu mỗi người chiếm một chỗ.
Trên đầu Lộ Cẩm Châu quấn băng vải, trên mặt dán miếng băng dính cá nhân, nhìn qua rất buồn cười.
Tuy nhiên cậu ta một chút cũng không cảm thấy ở mình có điểm gì buồn cười.
Cậu dựa nửa người vào thành giường y tế, hai chân dài không chút khách khí mà vươn thật xa, trào phúng nhìn Tiêu Tấn bên cạnh.
“Tiểu tử, cậu không phải giả vờ thuần khiết cho tôi xem, lại không phải thái giám, trong lòng người đàn ông nào cũng tự suy nghĩ về điều này.”
Nói đến đây bỗng nhớ đến Tiêu Tấn với Cố Nhất Manh ngày thường đều đi cạnh nhau, hai người còn thường thường trốn tiết đi dạo quanh. Cố Nhất Manh lại trêu chọc người như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Tấn hỏi: “Không lẽ cậu đã sớm sử dụng qua? Tôi không tin cậu có thể thật sự nhịn xuống, tiểu yêu tinh trêu chọc người như vậy….”
Lời này vừa nói ra, mặt Tiêu Tấn lập tức lạnh lại, đá vào người Lộ Cẩm Châu, muốn bao nhiêu tàn nhẫn thì có bấy nhiêu.
“Này, đây là phòng y tế, cậu muốn đánh tôi đến chết sao?” Lộ Cẩm Châu bị thương, lúc này lại bị đánh, cậu ta thật đúng không phải là đối thủ của Tiêu Tấn.
“Đánh chết cậu thì tôi đền mạng!” Giọng nói Tiêu Tấn lộ ra sự tàn nhẫn, như thật sự muốn đồng quy vu tận.
Lộ Cẩm Châu nhịn không được, chạy nhanh kêu to.
Là đàn ông phải biết tránh cái thiệt thòi trước mắt, mạng mình quý hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-em-khi-de-mot-chut/72512/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.