Editor: Docke
Hàn Băng nói, Hướng Vân Thâm chính là một gã điên.
Bị ép ở lại tổng đàn ma giáo làm kháchmột hồi, Nghiêm Ngạn cảm nhận sâu sắc rằng, ngoại trừ ánh mắt nhìn người rất quỷ dị, những chuẩn tắc làm việc không rõ ràng, tâm tình chuyểnbiến lúc vui lúc giận rất vô thường của Hướng Vân Thâm ra thì trên cơbản, Hướng Vân Thâm hắn… thật ra cũng rất nhiệt tình.
Nên nói như thế nào nhỉ. Ít nhất, nếu xét về mặt hưởng thụ cùng đãi ngộ trong ma giáo thì Hướng Vân Thâm cũngkhông hẳn là điên. Hắn chỉ là có chút suy nghĩ khác người một chút màthôi.
Sau khi biết Nghiêm Ngạn học được rấtnhiều võ công, Hướng Vân Thâm cũng không cuốn lấy hắn bắt hắn phải tỷthí hay luận bàn cái gì giống võ lâm minh chủ Tông Trạch. Hướng Vân Thâm cảm thấy hứng thú với hắn, chỉ là sai người dâng lên mỹ thực, trời rétđưa áo lông cừu, tuyết lớn lại thêm chậu than, lễ ngộ vô cùng đầy đủ,còn thường xuyên làm cho hắn “Kinh hỉ”.
Ngay từ đầu, Hướng Vân Thâm đã đưa lên cho hắn một tá mỹ nam thuần một sắc tuấn tú xinh đẹp.
Nghiêm Ngạn lắc đầu, nói khẩu vị của hắn không tốt như vậy, mời giáo chủ đại nhân cứ giữ lại, từ từ mà dùng.
Kế tiếp, Hướng Vân Thâm lại đưa lên cho hắn một tá mỹ nhân quốc sắc thiên hương, dáng người lung linh, kiều diễm như hoa.
Nghiêm Ngạn tiếp tục phe phẩy đầu, nói hoa nhà không xuất tường, nghiệp lớn xuất tường này cứ để anh hùng khác làm thôi.
Thế là, Hướng Vân Thâm đổi lại, tặng hắn vàng bạc châu báu.
Ánh mắt Nghiêm Ngạn thiếu chút nữa đã bịlé xẹ. Trước mặt Hướng Vân Thâm, mặt hắn không hề đổi sắc thu hết toànbộ, còn thuận tiện nhờ người giúp hắn đóng gói. Sau đó nói với Hướng Vân Thâm, mặc dù hắn không thể ở lại lâu dài, nhưng sau này nếu có thiếutiền hoặc muốn tránh sự phân tranh trong giang hồ, có lẽ hắn sẽ cùng gia quyến lên tổng đàn ma giáo ở nhờ vài ngày.
Vốn tưởng làm vậy sẽ chọc trúng lông maocủa Hướng Vân Thâm, không ngờ Hướng Vân Thâm lại chẳng hề hờn giận chútnào, còn ngửa mặt lên trời cười dài một hồi. Lập tức sai người dựng lênmột tòa tiểu biệt cung ở ngay phía sau tổng đàn, để sau này Nghiêm Ngạnđến có cái mà ở.
Thấy chưa, Hướng Vân Thâm đâu phải là gã điên giống như lời Hàn Băng nói đâu.
Chỉ là có chút không bình thường mà thôi.
Sợ Vân Nông ở nhà đợi sẽ lo lắng nhiềulắm, cho nên Nghiêm Ngạn dù ăn ở rất thoải mái, vẫn không thể không cáobiệt Hướng Vân Thâm, lên đường rời khỏi tổng đàn ma giáo.
Có ăn có uống lại có của mang về, hắn chờ không kịp, chỉ muốn nói cho Vân Nông biết ngay. Sau Long Hạng và HànBăng, hắn lại kết giao với một bằng hữu không xem như bằng hữu, lại cònrất không giống người thường.
Nhưng Nghiêm Ngạn cũng chẳng giữ được tâm tình tốt đó bao lâu. Khi hắn chỉ còn cách nhà có mấy ngày đường, đingang qua một ngôi miếu hương khói thịnh vượng dưới chân núi thì gặp một chiếc kiệu nhỏ của quan gia bị vài tên cướp chặn đường. Đám nha hoàn đi theo cỗ kiệu cùng nhóm bà tử đang ôm quấn lấy nhau thét lên chói tai.
“Có ai không, cứu mạng a!”
Cỗ kiệu quan kia cùng lắm cũng chỉ cách Nghiêm Ngạn mười bước, hắn vẫn làm như không thấy, cứ thế bước qua.
“Tráng sĩ, mau mau cứu tiểu thư nhà tavới…” Một nha hoàn mắt sắc lao ra khỏi đám người, chạy thẳng về phíaNghiêm Ngạn, thất thanh kêu gọi.
Nghiêm Ngạn rõ ràng vẫn bỏ mặc.
“Ngươi, ngươi…” Nàng chán nản nhảy tớitrước mặt hắn, chỉ vào hắn tức giận mắng: “Tiểu thư nhà ta là cháu gáibên ngoại của Liễu thứ sử đó nha, sao ngươi có thể thấy chết mà khôngcứu được?”Không biết lớn nhỏ, cũng không ngẫm lại đây chính là cơ hộicho kẻ thảo dân vô danh như hắn có thể đạt được vinh hoa phú quý vôcùng!
Nghiêm Ngạn mặt không chút thay đổi, bước vòng qua cô ta.
Cho dù cứu người thì sẽ thế nào? Sau đócó ai đến trả tiền cho hắn đâu. Những việc cứu người này hắn sẽ khônglàm, bởi vì Vân Nông đã từng nói, không có việc gì thì đừng cứu ngườilung tung, đỡ phải cứu tới cứu lui cứu thành oan.
Mà điều hắn hướng đến, chính là làm một phu quân tốt, thừa hành tất cả ý chỉ của phu nhân.
Mắt thấy người cứu mạng duy nhất cứ vậyrời đi, tiểu nha hoàn được phái tới ngăn đón người cứu mạng liền dứtkhoát túm chặt lấy ống tay áo Nghiêm Ngạn, quay đầu hướng về đám cướpđang chuẩn bị công kích kia mà quát lớn.
“Mau thả tiểu thư nhà ta ra. Nếu không, cô gia nhà ta sẽ giết các ngươi!”
Có lầm hay không … Vậy cũng được hả?
Bất ngờ bị cuốn vào một sự kiện bênđường, tâm tình Nghiêm Ngạn rất ác liệt. Đám đạo tặc không chuyên kianghe thấy tiếng quát đầy kích động của nha hoàn nọ, lập tức đổi hướngđao kiếm, nhằm thẳng về phía Nghiêm Ngạn mà xông tới. Còn nha hoàn đãkéo hắn xuống nước, thấy bọn cướp nhất loạt xông đến, lập tức bỏ tay áohắn ra, núp sang một bên nhìn hắn. Trên mặt còn lộ vẻ ‘đây là cơ hội tạo hóa ban cho ngươi’ nữa chứ.
Nghiêm Ngạn chẳng hề muốn nhúc nhích, lại càng không muốn thành toàn cho tâm ý của nha hoàn kia. Hắn thoáng giơmột tay lên, trước khi đao kiếm sắp chém đến đã dùng thủ pháp cách không điểm huyệt ngăn trở đám đạo tặc tìm lầm đối tượng kia. Ngay sau đó, hắn liền xoay người tiếp tục con đường của mình. Trong lòng cũng đang tínhtoán xem tiếp theo nên nghỉ chân ở đâu. Hắn nhất định phải mua một conngựa tốt, đỡ phải bị phiền toái bò lên người một lần nữa.
Thấy hắn chỉ cần khoát tay một cái đãgiải quyết xong đám đạo tặc, nha hoàn lập tức sáng mắt, sửa đổi thái độkhinh tiết đối với hắn lúc trước, bước nhanh đi lên gắt gao bám trụ cánh tay của võ lâm cao thủ trước mắt, nhất định không buông.
“Đợi chút, đại hiệp, ngươi không được đi —— “
“Buông ra.” Nghiêm Ngạn dễ dàng tránh khỏi nàng.
“Chậm đã, tiểu thư nhà ta có chuyện muốnnói với ngươi.” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, cực lực đứng chặn trước mặthắn, tranh thủ thời gian chờ tiểu thư nhà mình sớm đã ra khỏi kiệu, đitới.
“Đa tạ tráng sĩ…” Thiên kim tiểu thư vừađược cứu vớt, đi tới trước mặt hắn khom thân hình mảnh mai, nhìn hắn cúi đầu, “Ta họ Sở, không biết đại danh của tráng sĩ là?”
Nghiêm Ngạn đá đầu bước đi, “Không nói với ngươi.”
“…”
“Đợi một chút, tiểu thư nhà ta còn muốnnói ra suy nghĩ của mình!” Tận trung với cương vị công tác, nha hoàn lúc này trực tiếp nhảy lên ôm cứng lấy hai chân hắn.
“Nếu không có tráng sĩ cứu giúp, có lẽtính mạng của ta đã nguy rồi. Đại ân đại đức này không biết phải đền đáp thế nào, ta…” Mỹ nhân nói đến đây, trên mặt liền bay lên mấy đóa mâyđỏ, thẹn thùng vô hạn, lấy khăn thêu lên che mặt, “Ta nguyện lấy thânbáo đáp.”
Nghiêm Ngạn không khách khí, hắt nguyên bồn nước lạnh vào người nàng, “Không cần.”
“Tráng sĩ, ngươi…” Nàng ngẩn ra, đôi mắt đẹp không biết làm sao cứ chớp chớp.
“Ta đã thành thân.” Hắn vừa nói rất ngắn gọn vừa bước đi.
“Ta, ta không ngại chuyện hai nữ chunghưởng một chồng…” Thấy hắn lại muốn đi, vị thiên kim kia liền kích độngđuổi theo phía sau hắn, nói với theo.
Hắn hung tợn xoay người, trừng mắt nhìn nàng “Ta rất để ý.” Đùa giỡn cái gì vậy hả?
“Vì… vì sao?” Nàng co rúm người lại, cắn môi, bộ dáng vô cùng điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi rất vướng bận.” Hắn mới tân hônmà, vì sao hắn phải làm cho trong nhà lại có thêm một nhân tố gây trởngại hắn cùng Vân Nông tương thân tương ái chứ? Trong nhà đã có quánhiều khách trọ phiền phức lắm rồi.
“Khoan đã, tráng sĩ… Tráng sĩ, đợi tavới!” Mỹ nhân ủy khuất, mắt lệ lưng tròng long lanh trong hốc mắt. Nhưng Nghiêm Ngạn đã xoay người bước đi từ lâu rồi.
Bất ngờ bị hai chủ tớ kia chặn đường làmcho tâm tình của Nghiêm Ngạn kém hẳn. Đến tối, rốt cuộc cũng đến đượcmột trấn nhỏ. Khi hắn đi đến một gian khách điếm (khách sạn) duy nhất trên trấn, vừa bước vào quán đã nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen mắt, cũng vừa vặn giáp mặt với hắn.
Nghiêm Ngạn kinh ngạc nhìn bộ dáng chật vật của Long Hạng.
“Sao ngươi lại ở đây?” Hắn không phải đi đưa ngọc quyết cho Tông Trạch sao? Vì sao lại chạy lung tung đến nơi này?
“Trên đường đi, không cẩn thận bị kẻ thùcũ lừa, cho nên trì hoãn một chút.” Long Hạng vừa nói vừa đi lên lầu,“Người thì sao? Vì sao còn chưa về trang?”
“Ta là vì —— “
“Tráng sĩ!” Âm thanh kêu gọi vô cùng quen tai, từ dưới đại sảnh khách điếm lại truyền đến.
Long Hạng lười biếng hỏi: “Kêu ai vậy?” Mười lữ khách trong khách điếm, có đến chín người đều được gọi là tráng sĩ.
Nghiêm Ngạn vốn có khuôn mặt khuyết thiếu biểu tình, giờ phút này nhìn qua càng không có lấy nửa điểm độ ấm.
“Không phải là… Gọi ngươi đấy chứ?” Trong khách điếm không có ai thừa nhận, mà bộ dáng Nghiêm Ngạn nhìn qua lạicó chút cổ quái. Long Hạng không khỏi bất ngờ, hỏi.
“Tráng sĩ, tiểu thư nhà ta mời ngài xuống lầu gặp mặt!” Tiểu nha hoàn mà Nghiêm Ngạn rất muốn bóp chết ấy lại tựa như hiện ra từ cơn ác mộng, ở phía dưới thang lầu lớn tiếng kêu gọi.
Ngay sau đó, Sở thiên kim tay cầm khăn thêu, vẻ mặt thản nhiên như trước, cũng vừa xấu hổ vừa khiếp sợ khẽ gọi Nghiêm Ngạn.
Long Hạng ngơ ngác há hốc miệng. “Nghiêmtiểu tử, ngươi có vận đào hoa từ khi nào vậy?” Nếu để Vân Nông biếtđược, xem hắn có bị lột da hay không.
“Ta bị buộc phải cứu ả.” Giọng nói của Nghiêm Ngạn lạnh băng băng.
“Sau đó nàng ta kiên trì lấy thân báo đáp?”
Chờ một lúc lâu cũng không thấy ngườitrên lầu chuyển bước, Sở thiên kim nới rộng đôi tròng mắt lóng lánhnước, không thể tin được hắn lại nhẫn tâm như vậy.
“Tráng sĩ, ta…”
Ta cái đầu nhà ngươi.
Đã chịu không nổi nữa, Nghiêm Ngạn khôngnhiều lời dong dài, trực tiếp xuất chiêu cách không điểm huyệt tiêu diệt tạp âm, đỡ phải bị nàng tiếp tục dùng mấy lời buồn nôn giết hại đôi tai của hắn. Tiếp theo, hắn hất cằm về phía nha đầu đang đứng ngốc tại chỗ.
“Đưa ả cút đi.”
Nhìn ánh mắt ghét bỏ của Nghiêm Ngạn, Sởthiên kim bị điểm trúng huyệt câm, châu lệ trong hốc mắt rốt cuộc nhịnkhông được ồ ồ tuôn chảy. Khi mọi người trong khách điếm đều nhìn vềphía nàng, nàng lấy ống tay áo che mặt, vừa khóc vừa bỏ chạy ra ngoài.
“Tiểu thư!”
Long Hạng lạnh lùng nói: “Oa, sẽ không bỏ qua cho ngươi đơn giản như vậy chứ?”
Nói thì chậm, diễn biến rất nhanh. Bên ngoài khách điếm quả nhiên truyền đến từng trận than khóc kể lể.
“Ô ô, Cữu lão gia…” Nha hoàn bên ngoài trực tiếp cáo trạng với ngọn núi chống lưng vừa tới, “Tiểu thư nàng, nàng…”
Trong khi Long Hạng cùng Nghiêm Ngạn cònđang đưa mắt nhìn nhau, không biết người đến rốt cuộc là ai thì bênngoài lập tức truyền đến tiếng hét to giận dữ của một nam tử trung niên.
“Buồn cười!”
Chẳng lâu sau, bên ngoài khách điếmtruyền đến tiếng bước chân đều nhịp thật mạnh. Hai người bọn họ nghihoặc đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ thấy có rất nhiều quan binhchẳng rõ ở đâu ra, vũ khí giơ cao, rậm rạp vây kín chung quanh kháchđiếm. Còn nha hoàn nọ thì đang kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn bọn họ, rất có ý tứ hàm xúc ‘Cho dù công phu của ngươi cao đến đâu cũng có chạy đằngtrời’.
“Long Hạng, cái miệng ngươi đúng là quạ đen!”
***
Đảo mắt đã là rét đậm, sơn trang màNghiêm Ngạn mua ở trên ngọn núi này tựa như một viên trân châu bị giấutrong tuyết. Cho dù nhìn kỹ thế nào cũng thật khó tìm ra nó giữa núirừng nhiễm đầy sương tuyết như hiện nay. Nó có thể độc lập ở ngoài giang hồ, không chịu một chút quấy rầy nào của những kẻ tham lam bên ngoài.
Nhưng chốn này mặc dù tốt thật, nhưng trên trời có ngàn vạn hạt tuyết phất phơ, nhân gian cũng có tương tư đầy bụng.
“Ngươi đừng nóng lòng, Nghiêm Ngạn có lẽđang trên đường trì hoãn. Hắn có thể chiếm một trong ba vị trị đứng đầubảng phong cũng không phải là hư danh đâu.” Hàn Băng thấy Vân Nông đứng ở trong viện từ sáng sớm, bèn ra đứng bên cạnh nàng an ủi.
Nàng cúi đầu, “Đã mấy ngày rồi, huynh ấy có thể trì hoãn cái gì?”
Hàn Băng thật không quen thấy Vân Nôngnhư vậy. Nhớ lại đáy mắt cô đơn củanàng mấy ngày nay, cảm giác có lỗitrong lòng hắn không khỏi lại tăng cao một chút.
“Hay là như vậy đi. Ta xuống núi xem thử, nói không chừng gặp hắn ngay trên đường cũng nên.” Tốt xấu gì NghiêmNgạn cũng là vì hắn mới phải ở lại tổng đàn ma giáo.
Vân Nông không nói gì, mà Hàn Băng cũngkhông chờ nàng đáp ứng, liền dẫm lên nền tuyết thật dày trong viện màđi. Không biết lại đứng trong viện bao lâu, bông tuyết hiếm khi ngừngrơi, lại từ phía chân trời hạ xuống, lập tức đã phủ lấp tất cả dấu châncủa Hàn Băng.
Nàng khom người đào một đống tuyết mới,đặt nó vào lòng bàn tay, ngắm nghía nó hòa tan trước nhiệt độ cơ thể của nàng, bất lực chống cự, tựa như cõi lòng của nàng.
Trong những ngày chờ đợi mỏi mòi, nàng có thêm rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Dĩ vãng luôn nhồi nhét vào đầu ócnàng những suy nghĩ vẩn vơ. Nàng cũng chẳng nghĩ nhiều về những việc vặt phức tạp cùng ân oán giang hồ. Nàng chỉ thầm nghĩ đến một người vẫn còn chậm chạp chưa trở về nhà.
Có lẽ chính vì ngày ngày đêm đêm suy nghĩ về hắn quá nhiều, nàng mới hiểu được, tình cảm giống như những hạt cáttrong sa mạc, trải qua tích lũy quanh năm suốt tháng mới thành.
Mà tình yêu cũng vậy. Từ lúc nàng cònkhông rõ là bao giờ, nó đã như những hạt cát chồng chất tích tụ trongđầu trong trái tim nàng. Bởi vậy, yêu thương Nghiêm Ngạn là một chuyệnvô cùng tự nhiên. Cũng bởi vì nó quá mức đương nhiên, cho nên nàng mớikhông hề cảm nhận được một cách sâu sắc mà thôi.
Trước kia khi Nghiêm Ngạn rời nhà đi làmnhiệm vụ, nàng chưa bao giờ từng nhớ hắn giống như lúc này, cũng chưabao giờ không có lúc nào là không lo lắng cho an nguy của hắn như lúcnày. Mỗi đêm, cứ nghĩ đến khả năng hắn ở ma giáo gặp phải bất trắc gì,nàng liền cảm thấy giống như có người đang chém từng nhát dao vào cổmình, cứa lên từng tấc da thịt, còn không để nàng kịp há mồm kêu lên đau đớn.
Lầu dài cho tới nay, nàng tự nhận vẫn đều là nàng túng hắn, quản hắn. Nhưng suốt ngày ngồi trong trang trên ngọn núi này, nhỡ lại những khi Nghiêm Ngạn phải ra ngoài dùng mạng giaotranh, nàng phát hiện, hắn đã vì nuông chiều nàng, thương yêu nàng màchưa bao giờ để nàng phải dính nhiễm nửa phần mưa gió bên ngoài.
Nếu hắn trở về, nàng nhất định phải buộchắn luyện thêm mấy bản bí tịch nữa. Nếu hắn có thể bình yên vô sự, nàngsẽ để hắn tiếp tục giấc mộng nàng dâu của mình, sau này sẽ không bao giờ ngăn cản những trò giả vờ ngớ ngẩn của hắn nữa. Nếu hắn có thể lại đứng trước mặt nàng, nhìn vào mắt nàng, đến lúc đó, nàng sẽ thành thật nóivới hắn, nàng cũng thích hắn từ rất lâu, rất lâu, rất lâu…
Nàng giả thiết nhiều như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được, từ ‘Nếu’ lúc này, là một từ tịch mịch và đau đớn nhường nào.
Dĩ nhiên khi tích tụ đến đỉnh điểm, những giọt lệ đã không còn cách nào giữ được, rốt cuộc tràn ra hốc mắt, lặnglẽ rơi xuống. Vân Nông ngồi xổm xuống, chôn mặt trong lòng bàn tay, lặng lẽ khóc lóc thảm thiết.
“Tiểu Nông?”
Đội nắng đội sương gấp gáp trở về, Nghiêm Ngạn vừa vọt vào khoảng sân phía trước đại sảnh đã thấy Vân Nông thutròn người lại run rẩy trong tuyết. Hắn vội vàng chạy đến, ngồi xổmxuống trước mặt nàng, mở hai bàn tay nàng ra, đau lòng nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn ướt nhòa nước mắt của nàng.
“Sao lại khóc?” Bất chấp tuyết lạnh, Nghiêm Ngạn vội vàng ngồi xuống đất, kéo nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ về.
Vân Nông kinh ngạc nhìn người mới vừa rồi vẫn chỉ là hình ảnh ở trong tâm trí, sau một lúc lâu, rời khỏi tưởngniệm, nàng cũng không có cách nào che giấu.
“… Sao bây giờ chàng mới về?” Nàng khó cầm được lòng mình, nhào vào lòng hắn mà lên tiếng khóc lớn.
Đã rất nhiều năm rồi Nghiêm Ngạn không thấy nàng khóc lớn như vậy, nhất thời tay chân hoảng loạn.
“Đừng khóc…” Hắn mở miệng nói xong, lại tiếp tục trấn an, tiếp tục lau nước mắt, “Đừng khóc, Tiểu Nông đừng khóc…”
“Thiếp cứ khóc!”
Nghiêm Ngạn không biết phải làm sao vớinàng bây giờ. Dỗ hơn nửa ngày cũng không thấy nàng thu lệ, hắn đành phải ôm nàng hôn nàng, hôn mãi cho đến khi nàng nín khóc mới thôi.
“Nàng nhìn đi, ta thật không sao mà…”Thấy nàng vẫn còn sụt sịt cái mũi, hắn lôi kéo tay nàng đặt lên ngườimình, “Bằng không nàng sờ đi, một sợi tóc ta cũng không thiếu.”
Vân Nông lặng lẽ nhìn hắn. Trên hàng mi dày thật dài của nàng, còn đọng một giọt lệ thanh.
“Thật không có sao mà, ta đã bình an trở về.” Hắn thở dài, cúi người hôn lên khóe mắt đẫm lệ của nàng.
Nàng thì thào oán giận, “Vì sao muộn thế mới về?”
Sắc mặt Nghiêm Ngạn cứng đờ, “Trên đường, đụng phải vài việc nhỏ…”
“Việc nhỏ nào?” Nàng sâu sắc nhận thấy hắn có chút dị trạng.
“Ách… Chỉ là việc vặt không đáng nhắc đến.” Gia hòa vạn sự hưng mới là quan trọng.
Thật đáng tiếc, Long Hạng chính là do ông trời cố ý phái tới để kéo chân hắn.
“Nghiêm tiểu tử, ngươi làm huynh đệ kiểu gì vậy? Dám để cho vi huynh phải thay ngươi thu dọn vận đào hoa!”
Long Hạng thở phì phò đi vào trong viện,húc đầu một câu khiến cho chuyện mà Nghiêm Ngạn muốn giấu diếm lập tứcphải hiện nguyên hình.
Hàn Băng cũng chạy theo vào, mặc dù muốn bịt cái miệng rộng của Long Hạng lại nhưng động tác lại quá chậm.
“Hắn nói gì vậy?” Vân Nông hơi hơi nheomắt lại, sửa đổi bộ dáng khóc lóc nhu nhược, đáy mắt thoáng chốc trànngập ánh sáng nguy hiểm.
Nghiêm Ngạn liều mạng lắc đầu, “Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải như nàng nghĩ đâu…”
“Huynh ra ngoài trêu chọc nữ nhân khác?”Được lắm, nàng ở nhà lo lắng cho chuyện sống chết cuả hắn, quẫn vì hắnkhóc vì hắn. Hắn lại dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?
Hắn vội vàng giải thích, “Trong lòng ta chỉ có một mình nàng mà thôi!”
Vân Nông không hề tin tưởng một chữ nào của hắn, đẩy hắn ra sau, trực tiếp hỏi tên còn lại từng tham dự vào quá trình.
“Long Hạng, ngươi nói.”
“Ách, ta phải vào nhà vệ sinh gấp, rấtgấp, gấp vô cùng…” Long Hạng cũng biết hắn chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi.Vì tránh gió bão, một chút phong phạm đại hiệp cũng chẳng cần.
Nàng lại hỏi: “Hàn Băng?”
“Nghe Long Hạng nói, trên đường NghiêmNgạn trở về từng cứu một cô gái.” Hàn Băng vừa lui ra khỏi sân, liếc mắt nhìn Long Hạng đang trốn sau bờ tường không đi, lựa chọn ăn ngay nóithật.
“Sau đó?”
“Nữ nhân kia kiên trì muốn lấy thân báo đáp.”
“Còn ta kiên quyết thi ân không cần báo đáp!” Nghiêm Ngạn nhảy ra chứng minh trong sạch.
Hàn Băng tiếp tục thuật lại: “Nghe nói cậu của nữ nhân kia là một đại quan…”
“Nói tiếp đi.”
“Sau khi bị Nghiêm Ngạn cự tuyệt, nữ nhân kia khóc sướt mướt muốn cậu nàng thay nàng làm chủ. Vì thế, cậu nàngliền phái tới hơn một trăm tên quan binh, vây quanh khách điếm mà Nghiêm Ngạn đang ở. Bọn họ tốn không ít thời gian mới phá được vòng vây.” Thìra, cứu người thật sự sẽ rất oan, may sao hắn cho tới bây giờ cũng chưatừng hành hiệp trượng nghĩa.
“Làm hại chúng ta thiếu chút nữa đã ăn cho đủ…” Long Hạng vụng trộm nhô đầu ra khỏi bờ tường, thêm vào.
Nàng có chút tò mò, “Vậy các ngươi thoát thân thế nào?”
“Chúng ta cái gì chứ?” Long Hạng hổn hểnchỉ vào chop mũi Nghiêm Ngạn, “Tên tiểu tử kia lúc sắp phá vây lại quânpháp bất vị thân, bỏ lại mình ta, biến ta thành đệm lưng đi thay hắnchắn vận đào hoa!”
Còn có chiêu này nữa a!
“… Chắn thế nào?” Vân Nông trầm ngâm trong chốc lát, rất tò mò muốn biết diễn biến tiếp theo phát triển thế nào.
“Còn phải nói sao, bọn họ đổi lại, đuổitheo ta chứ sao nữa!” Bị truy đuổi đến mức tổn thương cả thể xác lẫntinh thần, Long Hạng một tay che ngựa lên án, “Dạo này nữ nhân đều dễdàng thay lòng đổi dạ như vậy sao?” Cho dù hắn ngày thường so với Nghiêm Ngạn thì tuấn tú hơn một chút, nhưng có cần phải truy đuổi hắn như sóinhư hổ vậy không?
Sợ nàng vẫn không tin, Nghiêm Ngạn nóng vội nhìn thần sắc lạnh lùng như trước của nàng.
“Tiểu Nông, ta vô tội thật mà…”
Nàng chậm rãi miết ánh mắt đến khuôn mặt hắn, không nói cũng chẳng nhúc nhích, chỉ chăm chú quan sát hắn.
“Tiểu Nông?”
Vân Nông cởi giầy thêu, quất thẳng vàolồng ngực hắn, “Ta cho huynh cứu người này! Ta cho huynh tùy tiện cứungười lung tung này! Xem huynh lần tới còn dám tùy tiện cứu mấy nữ nhânlai lịch không rõ nữa không!”
Im lặng để mặc cho nàng đánh, ban đầuNghiêm Ngạn cũng không dám tin nhìn hành động của nàng. Sau đó, từngchút một càng không thể khắc chế được ý cười đang không ngừng mở rộngtrên khuôn mặt hắn. Niềm sung sướng vô hạn bành trướng trong suy nghĩcủa hắn. Hắn vui vẻ cảm thụ Vân Nông vừa đánh vừa mắng, còn mình là nạnnhân mà lại cười như một đứa ngốc.
“Huynh còn cười?” Đánh đến không còn sức lực, Vân Nông lửa giận bừng bừng hỏi.
Dạy hắn làm sao mà không vui được đây?
Cho dù bọn hắn đã thành thân, nhưng trước sau hắn vẫn không thể xác định được nàng có thương hắn hắn không. Đếnnay, lòng của hắn cuối cùng đã kiên định.
“Tiểu Nông…” Nàng rốt cuộc đã biết mùi dấm chua rồi, không phải chứng minh nàng cũng yêu hắn sao?
“Lúc này, huynh gọi thế nào cũng không dùng được!” Vân Nông không cho Nghiêm Ngạn tiếp tục sung sướng hôn lên mặt nàng.
Hàn Băng đưa tay ra đẩy Long Hạng vẫn đang đứng ngốc ở bờ tường mà nhìn.
“Đi thôi.” Vợ chồng người ta xử lý việc nhà, hắn còn ở lại đây làm núi giả sao?
Long Hạng còn chưa đã nghiền, “Nhìn lén một chút nữa đi, bằng không ta rất lỗ vốn…”
Bị miếng da trâu dính chặt vào người, Vân Nông không chịu nổi sự vòi vĩnh nhõng nhẽo của Nghiêm Ngạn, chẳng baolâu đã bị hắn ôm hôn, âu yếm đến nỗi cơn tức cũng tiêu đi hơn phân nửa.
“Nói, nữ nhân kia rốt cuộc coi trọng chàng ở điểm nào nhất?” Nàng không cam lòng vỗ ngực hắn hỏi.
Nghiêm Ngạn hơi giật mình, lắc đầu. “Không biết.”
Đáng giận, rõ ràng ngày thường đã không được tốt lắm, vì sao còn có người muốn cướp?
Nàng kéo cánh tay hắn, “Đi!”
“Đi đâu?”
“Sinh đứa nhỏ.” Chiếu theo tình huống này, xem ra, chỉ giữ chân người là không đủ, còn phải chặt chẽ đóng thuyền mới được.
“Hả?” Hắn kinh hỉ đến nỗi không thể nhúc nhích bước chân.
Nàng hung hăng hỏi: “Chàng không muốn ư?”
“Không có không có, ta tuyệt đối phốihợp!” Nghiêm Ngạn mặt mày hớn hở, ôm lấy thắt lưng nàng, kích động dùngkhinh công bay thẳng vào chủ viện của bọn họ.
Bọn họ đi rồi, khoảng sân không có một bóng người, lặng ngắt như tờ. Bên ngoài vẫn còn hai gã khách trọ đờ đẫn.
“… Này, cái gì đứa nhỏ, cái gì a?” Khóe miệng Long Hạng hơi hơi run rẩy.
“… Tất cả đều là mấu chốt, bọn họ còn cótâm tình tiến hành tạo nhân đại kế?” Hàn Băng chỉ cảm thấy mình lãng phí mất nửa ngày an ủi nàng không công.
Hoàn toàn không để ý đến bọn họ sẽ nghĩthế nào về hai vợ chồng họ. Lần này, hiển nhiên đã tiết chế rất nhiều so với hành động vĩ đại trong đêm tân hôn lần trước, chỉ đóng cửa phòng có một ngày thôi. Mà ngay trong ngày hôm đó, Đào Thất cũng hoàn thànhnhiệm vụ, trở về sơn trang.
Bốn gã sát thủ lại đoàn tụ trong đạisảnh, nghe Vân Nông ban bố bước tiếp theo của kế hoạch. Sau đó, mọingười bao gồm cả Nghiêm Ngạn, đều bất ngờ nhìn Vân Nông đã quyết tâmmuốn mua sát thủ.
“Thật sự phải làm như vậy sao?” NghiêmNgạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, không nghĩ tới nàng cũng đặt thùriêng của hắn ở trong lòng nhiều năm như vậy.
“Ừm.”
“Ngươi tính trả thù lao cho chúng ta nhưthế nào?” Hàn Băng hiển nhiên trấn định hơn so với những người khác. Vìhắn còn rảnh rỗi làm bộ làm tịch, “Đừng quên, giá trị con người củachúng ta rất cao quý.” Lúc này, đã đến phiên nàng có việc cầu đến bọn họ rồi đây.
Vân Nông cũng không ngại vẻ phục phịchcủa hắn, tùy ý cho hắn sĩ diện. Sau một lúc lâu, nàng bình thản lấy raba bộ bí tịch trân quý, đặt lên bàn.
“Đến đây đi, mọi người cùng qua xem một chút đi.”
Nghiêm Ngạn nhìn thoáng qua, “Hả, mấy quyển này ta chưa từng luyện qua?” Có cá lọt lưới?
Ba vị sát thủ khác, sau khi đi tới bên bàn nhìn rõ những vật bày trên đó xong, nhất thời đại sảnh như muốn nổ tung.
“Ngươi có kiếm phổ gia truyền của nhàta!” Long Hạng gắt gao chụp lấy quyển bí tịch nghe nói mười mấy nămtrước đã bị hủy bởi Chúc Dung.
“… Đây không phải là quyển tiên phổ màvài năm trước đã bị cha ta dùng làm tiền thưởng trao đổi rồi sao?” ĐàoThất đầu óc u mê, không ngờ bảo bối năm đó đã hại hắn khóc đến khô cảhai hốc mắt còn có thể trở lại với mình.
Giọng nói của Hàn Băng đặc lại, hỏi: “Đao phổ thất truyền nhiều năm của tổ tiên nhà ta, vì sao lại ở trong tay ngươi?”
“Mua.” Vân Nông làm như không có việc gì, đáp.
Mua…
Mua?
Bộ nàng ra chợ bán thức ăn mua đồ ăn sao? Mấy quyển này cũng đâu phải tùy tiện cứ có tiền là có thể mua được.
Nghiêm Ngạn đã sớm tập mãi thành thói quen, “Nàng vẫn thường mua.”
“Mua về làm gì?” Ba người đều hung hăng trừng mắt nhìn hai vợ chồng quỷ dị này.
“Cho ta luyện.” Nghiêm Ngạn xưa nay chính là nghe lời làm theo, “Nàng nói luyện càng nhiều càng tốt.”
Nếu nàng thường mua, mà hắn lại thường luyện. Như vậy võ công của hắn…
“Nói, ngươi đã từng tập qua mấy bộ đaopháp kiếm pháp rồi?” Đã được chứng kiến thực lực của hắn, Hàn Băng rốtcuộc có cơ hội tìm hiểu một chút.
Hắn thành thật trả lời, “Không đếm được.”
“Vậy những năm gần đây, vì sao ngươi vẫnchỉ là sát thủ thám hoa trên bảng phong mà thôi?” Long Hạng còn tưởngrằng hắn cũng chỉ cái tên Đệ Tam đi buôn không thích mang công cụ.
Nghiêm Ngạn thản nhiên nói: “Tiểu Nông nói người sợ nổi danh heo sợ béo, phải biết khiêm tốn.”
Ba gã sát thủ chiếm ba thứ hạng cao nhấttrên bảng phong nhiều năm qua, giờ phút này trên mặt đều lần lượt hiệnlên mấy chữ ‘Ta muốn đánh người’, ‘Ta muốn cắn người’.
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ba bản bítịch này sẽ thuộc về các ngươi.” Sau khi buông mồi nghiện ra câu bọn họ, Vân Nông mỉm cười thản nhiên hỏi: “Thế nào? Ba vị đại hiệp cao quý?”
Long Hạng dù chết cũng không muốn mất bí tịch, “Ta làm!”
“Bảo bối của ta…” Đào Thất vẫn đang khóc rống, nước mắt lưng tròng.
“… Gian thương.” Hàn Băng thản nhiên vì nàng rút ra kết luận.
***
Trên giang hồ, đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Giữa mùa đông rét mướt, trên giang hồ dấy lên một trận tầm bảo ngọc Côn Luân, tựa như một hòn đá bị ném xuống hồnước, tạo thành một vòng lại một vòng sóng nước.
Theo tin tức được hé lộ từ đệ tử của phái Mộ Thành, đương kim tứ đại sát thủ lần lượt trùng hợp có được bốn khốingọc quyết. Mà bốn khối ngọc quyết này chính là kết quả hợp tác giữa MộThành phái cùng mệnh quan triều đình Ninh Lang thứ sử. Bọn họ để cho tứđại sát thủ lần lượt có được ngọc quyết, chính là vì muốn giá họa chobọn họ, lại mượn tay của những kẻ tầm bảo để tiến thêm một bước, diệttrừ bốn người này.
Thế nhưng, tứ đại sát thủ lại không chịunhập cuộc, ngược lại còn sảng khoái đem bốn khối ngọc quyết vốn có thểkết hợp thành ngọc Côn Luân này lần lượt tặng cho võ lâm minh chủ cùnggiáo chủ ma giáo.
Trong khi đa số kẻ tầm bảo còn chưa kịphết nghi ngờ, võ lâm minh chủ Tông Trạch đã lên tiếng, công bố rộng rãi với giang hồ rằng ngọc quyết là giả, truyền thuyết về ngọc Côn Luâncũng là bịa đặt. Thân là võ lâm minh chủ, hắn không thể ngồi nhìn ngườitrong giang hồ vì một lời dối trá mà liên tục rung chuyển bất an. Hắn đã phát ra lệnh minh chủ, muốn các đại môn phái đốc thúc đệ tử dưới chướng không được làm cho võ lâm náo động nữa.
Ngay sau đó, giáo chủ ma giáo Hướng VânThâm cũng phái các giáo đồ đi loan tin trên giang hồ. Hai khối ngọcquyết giả kia đang bị hắn dùng làm vật kê chân bàn ăn. Sau này, ai vìhai khối ngọc quyết kia mà đến làm phiền tứ đại sát thủ, vậy cũng đừngtrách sao giáo chủ đại nhân lại mời hắn đến tổng đàn ma giáo uống trà.
Các môn phái đều đang nóng đầu đi tầmbảo, trước hai lời tuyên bố lần lượt được tung ra, đệ tử môn hạ cuốicùng cũng yên tĩnh không dám động. Nhưng sau khi giang hồ bình tĩnh trởlại, bọn họ không hẹn mà cùng nghe được một lời đồn đãi mới.
Nghe nói, bốn khối ngọc quyết giả kiachính là do Mộ Thành phái cùng thứ sử Ninh Lang liên thủ giở trò quỷ.Mục đích chủ yếu của bọn họ là thừa dịp các đại môn phái cùng tứ đại sát thủ lưỡng bại câu thương, làm cho Mộ Thành phái trở thành đại môn pháilớn nhất Trung Nguyên, mở ra một thời đại mới cho Mộ Thành Phái.
Còn thứ sử Ninh Lang, hắn sớm đã có dãtâm giúp triều đình thanh trừ người trong võ lâm, làm tốt công tích trên con đường làm quan của hắn. Bởi vậy, hắn không tiếc dùng tánh mạng củatất cả người trong giang hồ ra lót đường, chuẩn bị sau khi Mộ Thành phái khơi mào đại kiếp nạn trong giang hồ, sẽ thừa dịp loạn lạc mà khởi binh tiêu diệt các đại môn phái.
Lời đồn giữa đông truyền xa còn nhanh hơn cả tốc độ rơi của tuyết trắng từ phía chân trời. Chỉ trong vòng có mấyngày, đã tràn ngập các nơi các góc toàn giang hồ. Bất luận chưởng mônphái Mộ Thành – Mộ Thanh Trì có giải thích thế nào nhưng quan binh truân trú dưới chân núi Mộ Thành đã là bằng chứng liên minh quá rõ ràng, đuổi không đi mời cũng không đi, trực tiếp chứng thực lời đồn đãi này.
Có lẽ là vì chột dạ, cũng có thể là muốnra tay chế nhân trước, không đợi các đại môn phái khởi binh đến núi MộThành, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, các đại môn phái đều lần lượtlọt vào sự đánh lén của đệ tử phái Mộ Thành. Sự kiện này còn càng ngàycàng nghiêm trọng. Kết quả là, không có một môn phái nào may mắn thoátkhỏi, thành công dẫn phát rất nhiều người tức giận Mộ Thành Phái. Bọn họ không còn biết đến thu tay thế nào, không thèm nhìn đến mệnh lệnh củavõ lâm minh chủ, tiếp tục gây sóng gió trên khắp giang hồ.
Ngay khi Mộ Thành phái làm cho võ lâmminh chủ Tông Trạch không thể không ra tay ngăn chặn, Mộ Thành Phái lạicó một hành động kinh người.
Đầu của thứ sử Ninh Lạng, vào một ngày tuyết ngừng rơi, liền được treo cao trước cổng Mộ Thành phái.
Có người nói là do Mộ Thanh Trì cùng Ninh Lang phân chia lợi ích không đều dẫn đến tranh chấp. Có người lại nóiNinh Lang không muốn duy trì Mộ Thành Phái nữa, cho nên Mộ Thanh Trìliền giết hắn. Lại có người nói Mộ Thanh Trì bất mãn với việc Ninh Langtrả cho hắn số tiền thấp hơn so với thỏa thuận ban đầu, cho nên Mộ Thanh Trì liền giết hắn…
Đủ loại kiểu dáng đồn đãi, từ chân núi Mộ Thành nhanh chóng lẻn vào đất giang hồ. Sau cái chết của Ninh Lang,triều đình đã triệu hồi quân đội đang truân trú tại chân núi Mộ Thành,chuẩn bị về kinh tiếp nhận điều tra. Mộ Thành phái dĩ nhiên đã trở thành kẻ thù chung của võ lâm, đồng thời cũng là mục tiêu của triều đình.Trong lúc các đại môn phái đồng loạt chĩa mũi giáo vào phái Mộ Thànhđang chuẩn bị khởi binh, Mộ Thành phái cũng lén lút đóng cửa sơn môn.
Nhưng người trong giang hồ cùng Mộ Thànhphái đều không biết, cô nàng lái buôn nho nhỏ Vân Nông đứng bên ngoàichuyện này, trong trận rối loạn này rốt cuộc đã phái bốn gã sát thủ củachúng ta làm gì.
Thời gian này, Long Hạng vẫn luôn maiphục ở nơi phụ cận của các đại môn phái, dịch dung thành trang phục củaMộ Thành phái. Để tránh bị ai nhận ra thân thủ của hắn, lần đầu tiêntrong đời hắn quăng kiếm nắm đao, ngây ngốc dùng đao chọt chọt môn pháinhà này vài nhát lại chọt chọt môn phái nhà kia vài nhát. Sau khi quấyrầy các đại môn phái xong, hắn lại vội vàng đổi địa điểm, chạy sangnhững môn phái đã được chỉ định khác. Vân Nông còn chưa kêu hắn dừng tay thì hắn vẫn không thể tùy tiện ngồi xuống hít thở lấy một hơi.
Nhiệm vụ của Nghiêm Ngạn đơn giản hơn,dùng kiếm pháp độc môn của Mộ Thành Phái đi giết vài tên nhân sĩ võ lâmquan trọng từ đầu đến cuối đều đứng về phía Mộ Thành Phái hoặc những tên đầu lĩnh trong chuyện tầm bảo. Sau đó, thần không biết quỷ không haygiá họa cho Mộ Thành phái.
Hàn Băng được chọn đi tìm cái tên NinhLang dám can đảm đánh giết giới sát thủ. Hắn cắt đầu Ninh Lang bêu trước sơn môn của Mộ Thành phái, sau đó liền trở về gian phòng ấm áp của sơntrang tránh rét.
Đào Thất có vẻ số khổ, phải phát huy đầyđủ bản năng lưỡi dài của mình. Chẳng những vội vàng đi rải lời đồn, cònphải vội vàng xúi giục các môn phái trả thù Mộ Thành phái. Vân Nông cốtình tung ra rất nhiều tin đồn, hết đợt này lại đến đợt khác, còn thường xuyên gửi bồ câu đưa thư muốn hắn suốt đêm đổi mới lời đồn.
Trong cái đêm Mộ Thành phái đóng cửa từchối tiếp khách, Nghiêm Ngạn cùng Long Hạng (vẫn luôn lo lắng cho hắn)đã đi tới đỉnh núi Mộ Thành.
Sau khi lại bước lên đỉnh núi đã trở nênxa lạ này, rất nhiều chuyện cũ liền xẹt qua đầu Nghiêm Ngạn, nhưng chúng cũng không quá rõ ràng, chỉ như một dấu vết cổ xưa tuy chưa bị giótuyết cùng mưa sương lau đi nhưng cũng không còn nhận ra được nữa. Đỉnhnúi vốn đầy ắp đệ tử môn phái nhốn nháo, đêm nay lại trầm mặc giống nhưmột quả phụ mới. Đi thẳng một mạch vào bên trong, trên đường cũng khônggặp một đệ tử nào. Nghe Long Hạng nói, ngày mai, mười đại môn phái sẽđồng loạt lên núi Mộ Thành tấn công Mộ Thành Phái. Bởi vậy, nỗi hoảng sợ đã phủ kín cả tòa sư môn. Từ trước lúc hoàng hôn, đệ tử các viện đã lén bỏ trốn hơn phân nửa. Đến đêm, đám đệ tử bỏ trốn thừa dịp đêm tối để mò xuống núi hết lượt này đến lượt khác. Cho dù chưởng môn Mộ Thanh Trì đã hạ nghiêm lệnh, nhưng chúng đệ tử vẫn lựa chọn ‘đại nạn đến thì ai nấytự bay’.
Sauk hi đi tới trước đại đường môn phái,đẩy ra cánh cửa điện nặng nề để đi vào bên trong, Nghiêm Ngạn đứng giữađại đường, đưa mắt nhìn quanh. Trên đại đường trống rỗng đã mất hẳn bóng dáng phồn hoa, cũng chẳng còn đâu phong cảnh xưa cũ. Đệ tử môn pháicùng vô số tân khách cũng chẳng thấy tung tích, chỉ có hơn mười ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt, chứng kiến xuân thu lên xuống của nhất đại mônphái.
“Ngươi là người phương nào mà lại dámxông vào Mộ Thành phái ta!” Thân là sư đệ của chưởng môn, Mộ Thanh Tùngvạn lần cũng không nghĩ đến lại có người ngoài quanh minh chính đại xông tới đây vào thời khắc này.
Khốn cùng mất mặt cũng không muốn từ bỏcơ nghiệp sư môn, chưởng môn Mộ Thanh Trì cũng từ sau điện đi ra. Hắncùng với sư đệ cũng không thể dứt bỏ sư môn để xuống núi, cùng nhau nhìn Nghiêm Ngạn với vẻ vô cùng căm tức.
“Người tới là ai, còn không báo danh tính!”
Nghiêm Ngạn phủi những bông tuyết trên người, “Không nói với ngươi.”
“Cái gì?”
“Ngươi không biết ta là ai sao?” Đầutiên, Nghiêm Ngạn nhìn nhìn Mộ Thanh Trì lạ mặt, sau lại nhìn qua sưthúc Mộ Thanh Tùng năm đó đã bán đứng hắn, “Còn ngươi, đã quên ta là airồi sao?”
Hai người bọn họ nới rộng ánh mắt nhìncho rõ Nghiêm Ngạn, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ nổi người khách xa lạ trước mặt này là ai, lại càng không biết hắn vì sao lại đến đâygiữa đêm tối thế này.
“Nghiêm tiểu tử, ta đã giúp ngươi chuẩnbị thật nhiều công cụ rồi đây, đợi lát nữa ngươi thấy cái nào thuận mắtthì dùng cái đó…” Vừa lên núi đã không biết chạy đi đâu, Long Hạng kích động từ bên kia đại điện chạy đến. Trong lòng còn ôm một đóng gì đó tùy tay nhặt được, chuẩn bị để Nghiêm Ngạn triển khai trảo chu đại pháp.
Nghiêm Ngạn lắc lắc cổ, xin miễn nhận lòng tốt của hắn.
“Không cần phiền phức, hôm nay ta muốn đàng hoàng một chút.” Trước mối thù giết em, tốt xấu gì hắn cũng phải đứng đắn một chút.
“Nói vậy là bình thường ngươi rất tùy tiện?”
“Cũng gần như vậy.”
“… Được, tùy ngươi thôi.” Long Hạng ném cái nhìn xem thường rồi tìm một chỗ thật thoải mái ngay tại đại điện, ngồi xuống.
Theo ánh lửa bụp bùng trong điện, sau khi nhận ra danh nhân trong giới sát thủ, cả Mộ Thanh Tùng và Mộ Thanh Trì đều ngẩn ra.
“Long Hạng?”
Long Hạng khoát tay, “Đừng hiểu lầm, ta chỉ tới thăm phong thủy của quý phái thôi.”
“Thì ra tiểu tử ngươi cũng là người trong giới sát thủ? Thế nào, muốn đến tìm Mộ Thành phái ta tính sổ sao?” MộThanh Trì quay đầu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nghiêm Ngạn.
Nghiêm Ngạn không trả lời hắn, tuốtnhuyễn kiềm ra khỏi vỏ. Kiếm xuất ra, quả thật là chiêu thức kiếm phápcơ bản nhất của Mộ Thành phái.
“Sao ngươi biết kiếm pháp của bổn phái?” Mộ Thanh Trì mạo hiểm né qua một kiếm, cũng rút kiếm ra phản kích.
Mộ Thanh Tùng không cẩn thận đứng trongvòng kiếm khí. Khi Nghiêm Ngạn đột nhiên xoay người sửa đổi mục tiêu,hắn không kịp vận kiếm ngăn cản đã bị kiếm của Nghiêm Ngạn với tốc độnhanh hơn hắn gấp mấy lần tước bỏ một bên tai. Hắn đau đớn che phần taiđang chảy máu đầm đìa, nhảy ra khỏi vòng kiếm khí, lớn tiếng rống giậnvới Nghiêm Ngạn.
“Cái đồ vô sỉ nhà ngươi, dám học lén kiếm pháp của bổn phái!”
“Lão già, bộ ngươi tưởng kiếm pháp của Mộ Thành phái đáng giá lắm sao?” Long Hạng ngồi phịch trong ghế chẳng radáng ngồi, giọng điệu ngả ngớn. “Bí tích trong nhà hắn nhiều đến độ cóthể bày kín bốn mặt tường, hắn còn cần đi học lén của nhà ngươi sao?”
Nghiêm Ngạn tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời hắn. “Cũng không phải không từng học.” Miễn cưỡng học qua một quyển là xong.
Long Hạng cau mày, “Ngươi học nó làm gì?”
“Tiểu Nông nói có thể giết thời gian.” Nhìn xem khuyết điểm trong kiếm pháp của Mộ Thành phái ở đâu cũng tốt.
Lại còn nói là giết thời gian?
“Các ngươi ——” hai người kia bị nhục nhã, nhất thời tức giận vung kiếm lên tấn công hắn.
“Tiếp theo.” Nghiêm Ngạn rút từ trong người ra một quyển sách cũ ném qua bọn họ.
Sau khi bị một quyển sách từ trong khôngtrung bay thẳng tới phá vỡ chiêu thức, Mộ Thanh Tùng vương tay bắt lấynó. Trong khi Nghiêm Ngạn thu kiếm đứng bất động, hắn nhịn không được tò mò nhìn quyển sách, rồi sau đó kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
“Đây là…”
“Chiêu thức thứ mười hai trong bộ VôLượng kiếm pháp do sư tổ sáng chế…” Mộ Thanh Trì cũng không thể tin nổibảo vật trấn phái bị người cướp đi từ lâu lại xuất hiện vào lúc này.“Ngươi làm sao có được bí tịch của bổn phái?”
“Người khác tặng.”
“Cái gì?”
“Tặng, bởi vì chẳng đáng giá một văntiền.” Tiểu Nông nói bản kiếm phổ kia là do Hồng Tiếu tặng cho nàng. Bởi vì Hồng Tiếu không có đức hạnh để đọc, bán cũng bán không xong, cho nên mới cho nàng.
Mộ Thanh Trì thịnh nộ đỏ mắt. “Ngươi dám vũ nhục bổn phái…”
“Vậy thì đã sao?”
Nghiêm Ngạn thản nhiên nói xong, lấy thếsét đánh không kịp bưng tai tấn công thẳng mặt Mộ Thanh Tùng. Một kiếmđánh tung quyển bí tịch trong tay Mộ Thanh Tùng, làm cho nó bay lên phía trên đại điện. Hắn lại vận khinh công nhảy lên không trung, vừa nhảyvừa vận kiếm. Chỉ trong nháy mắt, quyển bí tịch kia đã bị chém ra thànhvô số những mảnh hoa giấy bay lượn.
“Đừng mà ——”
Đợi đến khi hai người kia đau lòng đếncực điểm, la hét ầm ĩ khắp điện thì Nghiêm Ngạn đã đáp xuống đất. Trênđường tiếp đất còn xuất một kiếm chém đứt gân tay của Mộ Thành Tùng. MộThanh Trì đứng bên thấy thế hoảng hốt, bèn xuất kiếm cứu sư đệ trở về.
“Ngươi…” Bị kéo qua nấp ở một bên, Mộ Thanh Tùng oán hận hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Giết người.”
“Ai đã phái ngươi tới.”
“Ngươi đoán xem.” Nghiêm Ngạn xoay người, nín nhịn ý muốn đâm Mộ Thanh Trì mấy kiếm, lại sử dụng một bộ pháp quỷmị của môn phái khác đi đến trước mặt Mộ Thanh Tùng, một kiếm cắt ngangcổ hắn.
“Sư đệ!”
Nghiêm Ngạn thu kiếm về phòng thủ, mộtkhắc cũng không ngừng nghỉ, đón nhận chiêu kiếm mãnh liệt vừa phóng tớicủa Mộ Thanh Trì. Kiếm của Mộ Thanh Trì vừa sợ vừa giận, còn kiếm củaNghiêm Ngạn vẫn chưa loạn. Hắn dùng xong loại kiếm pháp này lại lập tức đổi sang loại khác, không cho Mộ Thanh Trì chút thời gian thích ứngcùng nhận biết nào. Kiếm phong lạnh như băng chạy thẳng một đường từngực phải xuống đến bụng trái Mộ Thanh Trì.
“Chậm đã, cho dù phải chết, cũng phải đểlão phu chết một cách rõ ràng!” Một tay che miệng vết thương nơi ngựcbụng, Mộ Thanh Trì thở hổn hển lui về phía sau một đoạn dài, nhìn hắn hô to.
Hắn cười. “Ta lại muốn ngươi chết không rõ ràng.”
“Ngươi ——”
Phản xạ của ánh hào quang sáng rỡ phát ra từ thân kiếm đã trở thành là ấn tượng cuối cùng trong mắt Mộ Thanh Trì. Hai tay hắn không ngừng che máu tươi phun ra từ cần cổ, nhưng rồi cũngphải theo bước sư đệ mà ngã xuống.
Như vậy liền báo xong thù?
Nghiêm Ngạn lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, lấy khăn ra lau vết máu dính trên nhuyễn kiếm.
Sau khi thu hồi nhuyễn kiếm, Nghiêm Ngạn nói không rõ được cảm giác giờ phút này là gì.
Hắn từng nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn hậnhai người kia. Nếu có thể gặp lại bọn họ, nhất định hắn sẽ bắt bọn họphải nếm thử nỗi đau lúc tiểu đệ gặp đao phủ ngoài pháp trường, bắt bọnhọ phải trả giá cho tội tham lam năm đó. Nhưng rất kỳ quái là, trước khi chuyện ngọc Côn Luân dẫn phát đến bảo tàng xảy ra, hắn đã có thật nhiều năm không còn nghĩ đến hai người bọn họ nữa. Ngay cả tối nay khi đếnđây, hắn cũng chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ Vân Nông đã giao cho màthôi.
Tuy rằng Vân Nông cố ý phái hắn tới đây,để hắn giải trừ mối hận trong lòng, nhưng sau khi giết hai người họ xong hắn lại cảm thấy, cùng lắm hắn cũng chỉ như mới vừa làm xong một vụ mua bán bình thường mà thôi. Hắn không có chút cảm giác vui sướng khi rốtcuộc cũng báo được đại thù. Bởi vì, vết thương sâu đậm từng ghim chặttrong lòng, gây cho hắn nỗi đau đớn khôn cùng ngày nào, sớm đã theo nămtháng thản nhiên trôi đi lúc nào hắn cũng không hay biết.
Bao nhiêu thù, bao nhiêu hận, cũng không thể chống lại thời gian, cũng không thể ngăn được tình yêu nảy nở.
Nhiều năm trước Vân Nông yêu cầu hắn hãyquên đi, đã cho hắn rất nhiều quan tâm cùng yêu thương vô hạn, khôngnhững có thể thay thế tất cả mất mát của hắn, mà còn phủ đầy tương laicủa hắn.
Tất cả những gì nàng đã làm, tựa như mưaxuân nhẹ nhàng thấm đẫm vạn vật, trầm mặc mà tinh tế, ôn nhu mà lại khócó thể phát hiện. Cho nên, đợi đến khi hắn quay đầu nhìn lại, hắn mớiphát hiện, nỗi đau kịch liệt đã bỏ hắn đi xa, rất xa rồi.
Thì ra muốn quên đi, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Hắn cứ muốn kiên nhẫn chờ Vân Nông biếtđược điều này, nhưng nàng lại không nói. Nàng chỉ kéo tay hắn cùng nhauchung sống. Nên vui vẻ hay khổ sở, nên khóc hay cười đều giống như cũ,nàng không muốn hắn vì thù hận mà bỏ phí mấy năm thời gian quý giá vừaqua.
Long Hạng thấy hắn trầm mặc đứng yên tại chỗ một hồi liền đi lên trước, thật cẩn thận nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn.
“Cái kia… Nghiêm tiểu tử, ngươi có khỏe không?”
Nghiêm Ngạn nghĩ nghĩ, sau đó sờ sờ cái bụng.
“Đói bụng rồi.” Thời tiết lạnh lẽo, hắn thèm ăn đồ ăn nóng do Tiểu Nông nấu quá.
“…” Nếu đã lạnh nhạt, sao vừa rồi hắn còn trầm mặc lâu đến vậy?
“Đi thôi, về nhà ăn cơm.” Nghiêm Ngạn vỗ vai hắn, xoay người rời khỏi đại điện trống trải.
Long Hạng đi phía sau, quay đầu liếc mắtnhìn xung quanh một cái. Khi gió lớn từ ngoài cửa thổi vào, hắn rùngmình một cái, quyết định đi theo Nghiêm Ngạn về nhà, tụ tập trước chậuthan nóng hừng hực uống vài chén rượu ngon Vân Nông vừa hâm lại.