🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Đình liên tục hút hết ba điếu thuốc.
Phó tổng phụ trách quản lý tài vụ được phân công chủ trì hội nghị giúp hắn lúc tiến vào phòng họp báo cáo kết quả công việc suýt bị khói trong phòng xông tới xỉu.
Diệp Đình nghe hắn báo cáo xong, mạnh mẽ lấy lại tinh thần rồi phân phó vài chuyện, nói xong hắn cầm di động đi tới cửa sổ sát đất, nhìn cuộc gọi bị cắt đứt kia, bàn tay dùng sức nắm chặt lấy điện thoại, xương ngón tay vang lên răng rắc, đốt ngón tay cũng thành màu trắng bệch.
Hắn nhịn không được, lại gọi điện thoại cho kỹ sư internet kia, ngưng trọng hỏi: "Thật sự không có biện pháp nào sao?"
Kỹ sư thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Diệp tổng, nhìn tình hình trước mắt, thật sự không có cách nào hết. Số thật đã bị trạm phát che giấu, có lẽ, khi mà tần suất người giữ số này gọi điện cho anh cao tới một mức nhất định, chúng ta có thể thử biện pháp so sánh và kết nối dữ liệu để có được thông tin thực, nhưng với tần suất như hiện tại, thật sự không có cách nào khác"
Diệp Đình nhắm chặt hai mắt lại, cắn chặt khớp hàm, huyệt thái dương căng tới phát đau.
Sau một lúc lâu, hắn mới hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy nếu tôi muốn liên lạc với em ấy thì sao?"
"Trước mắt anh không có cách nào chủ động liên hệ", kỹ sư càng nói thanh âm càng nhỏ đi, ai mà không biết dạo gần đây Diệp tổng cáu kỉnh tới mức như con sư tử bị chọc giận, ai mà dám tới chọc vào cục xui xẻo này chứ.
Diệp Đình cười lạnh: "Nói cách khác, tôi hoàn toàn không có quyền chủ động. Chỉ em ấy mới có thể gọi lại đây, tôi lại không thể gọi đi, tôi chỉ có thể chờ em ấy chủ động gọi điện thoại tới mới có thể nói chuyện cùng em ấy, đúng không?"
Kỹ sư: "Anh nói quá đúng!"
Diệp Đình cúp điện thoại, trong mắt lại toả sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. Châm lửa hút điếu thuốc thứ tư, Diệp Đình nắm chặt chiếc bật lửa, trong đầu như có muôn vàn mãnh thú đang điên cuồng cắn xé, hắn lại không thể làm gì được.
Lần đầu tiên trong đời.
Hắn còn tưởng là có thể mượn cuộc điện thoại vừa nãy với Dương Gia Lập mà tra ra chỗ ở hiện tại của cậu, cho nên không quá để ý, chỉ lo uy hiếp cậu, muốn cậu chịu thua nghe lời. Nhưng từ khi cúp máy tới giờ, hắn phát hiện, những lời muốn nói, một câu cũng chưa nói ra được.
Mùi khói lan toả, sặc vào phổi, Diệp Đình ho khan một tiếng, hốc mắt tràn đầy tơ máu. Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với Dương Gia Lập.
Hắn nhất định phải liên lạc với cậu một lần nữa.
Diệp Đình trừng mắt nhìn di động mấy ngày, chờ Dương Gia Lập gọi cho hắn lần thứ hai.
Diệp Đình nghĩ tới trò chơi đập chuột mà hắn hay chơi cùng Dương Gia Lập ở trung tâm thương mại hồi học đại học. Dương Gia Lập giống như con chuột nhắt gian xảo kia, xuất hiện một lúc ngắn ngủi, mà hắn thì quá bốc đồng, không nghĩ nhiều chỉ muốn đem người bắt về động, chờ khi hắn bình tĩnh lại tưởng là đã bắt được người, lại phát hiện Dương Gia Lập như thế nào cũng không chịu ngoi đầu lên nữa.
Hắn chỉ có thể đứng bên ngoài, trong lòng như thiêu đốt mà lại bó tay không thể làm gì.
Đoạn thời gian trước không tìm thấy chút bóng dáng Dương Gia Lập cũng không khiến hắn phải khó chịu đè nén như bây giờ.
Có được rồi lại để mất, là điều dằn vặt người ta nhất.
Chờ đến ngày thứ tư, Diệp Đình rốt cuộc chờ không nổi nữa, hắn đen mặt gọi điện cho Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải rất nhanh đã nhận điện thoại, giọng nói cho dù mệt mỏi nhưng vẫn có ý châm chọc: "Diệp tổng lại có gì chỉ giáo"
Diệp Đình cũng không rảnh cùng anh nói mấy câu nhảm nhí, lạnh lùng đặt câu hỏi: "Anh có phải là có thể liên lạc với Dương Gia Lập không?"
Triệu Hướng Hải cười: "Không thể, không hiểu, không biết"
Diệp Đình cắn chặt hàm răng tới phát đau, ép xuống hận ý: "Triệu Hướng Hải, anh đừng giả ngu với tôi. Hiện tại tôi không muốn dây dưa với anh, anh nói Dương Gia Lập đêm nay chủ động liên lạc với tôi, tôi sẽ tìm người phê duyệt mấy phần văn kiện của công ty anh bị cục Công Thương giữ lại kia"
"Thật sao", Triệu Hướng Hải đảo mắt khinh thường, "Cái này thì không cần. Mấy cái giấy tờ kia tôi tự có biện pháp giải quyết, Diệp tổng còn chuyện gì khác không, nếu không thì tôi cúp máy đây"
Diệp Đình nổi giận, trước khi Triệu Hướng Hải cúp máy liền lạnh lùng nói: "Đừng con mẹ nói rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tôi muốn nói chuyện cùng em ấy, anh nói em ấy gọi cho tôi, lập tức gọi cho tôi!"
Triệu Hướng Hải cúp máy, tâm trạng sau mấy ngày rốt cuộc cũng khá lên một chút.
Mấy ngày liền bị Diệp Đình ra tay tàn nhẫn, chèn ép anh tới không còn đường để đi, đến hôm nay, lá bài Dương Gia Lập này cuối cùng cũng phát huy tác dụng, bắt đầu kiềm chế lại được hành động của Diệp Đình, Triệu Hướng Hải thở ra một hơi, gánh nặng trên vai nhẹ đi không ít.
Trợ lý Vương bước vào văn phòng nhắc anh đã tới giờ họp.
Triệu Hướng Hải gật đầu, trên mặt khó có được mang theo ý cười.
Anh cầm lên tài liệu dành cho hội nghị, ném điện thoại cho trợ lý Vương: "Gọi điện thoại cho Tiêu Dã, nói tôi muộn một chút mới về nấu cơm, bảo y tới lớp vũ đạo đón Nhạc Nhạc về trước, thuận đường mua một ít tôm để trong tủ lạnh"
Trợ lý Vương nhìn tươi cười trên mặt Triệu Hướng Hải, biết tình thế khó khăn trước mắt sắp tới hồi kết, tự nhiên cũng vui vẻ lên đáp một tiếng.
Gã nhận lấy điện thoại, nhìn theo hướng Triệu Hướng Hải vào phòng họp, dùng di động của anh gọi điện cho Tiêu Dã.
Khi Tiêu Dã nhận điệp thoại vẫn là ngữ khí không tình nguyện như cũ: "Lại sao nữa?"
Trợ lý Vương đem chuyện Triệu Hướng Hải nói truyền đạt lại một lần, Tiêu Dã hừ một tiếng, mất kiên nhẫn nói: "Cả ngày củi gạo mắm muối, cũng không thấy chính mình nhàm chán, anh nói cho anh ta, tôi biết rồi, cúp đây"
Trợ lý Vương còn chưa kịp nói câu tạm biệt, bên kia đã truyền tới tiếng tút tút.
Gã bĩu môi, đặt điện thoại xuống bàn làm việc của Triệu Hướng Hải, đội nhiên nhớ lại âm thanh ồn ào vừa rồi khi Tiêu Dã bắt máy: Có tiếng nhạc thật lớn, còn có âm thanh nam nữ ồn ào phóng đãng, bên cạnh tựa hồ còn có người cười hai tiếng, nghe giọng có vẻ là một cậu bé nhỏ tuổi.
Trợ lý Vương chớp mắt lắc đầu, bất lực nghĩ, chắc là tiệc xã giao. Nửa kia thì đang bận rộn tới mấy ngày rồi không ngủ được một giấc tử tế, y thì lại vội chạy tới tiệc xã giao, trợ lý Vương hẹp hòi nghĩ, thật là không có lương tâm.
_______________________
Lưu Huân mang Dương Gia Lập tới suối nước nóng.
Mùa này lượng khách ít, Lưu Huân vung tay bao toàn bộ bể tắm nước nóng.
Động tác Dương Gia Lập chậm chạp, còn chưa thay quần áo cất đồ đạc xong, Lưu Huân đã xuống nước ngâm mình thoải mái, mặt y bị khí nóng hun tới đỏ bừng, đổ mồ hôi, cả người nằm dài ra.
Kiện cơ bắp chắc nịch bị dính đầy vệt nước, đường nét càng thêm rõ ràng.
Y đang ngâm tới thoải mái thì di động trong túi trong suốt vang lên. Lưu Huân cầm lấy điện thoại thì thấy một dãy số xa lạ, y cau mày ấn nhận cuộc gọi, bên kia vang lên giọng Triệu Hướng Hải.
Lưu Huân kinh ngạc: "Anh Hải?"
Triệu Hướng Hải cười cười: "Là anh. Vốn dĩ định dùng số của anh gọi, nhưng lại sợ Diệp Đình bàn tay vươn ra quá dài ngửi được cái gì nên cố ý dùng số mới, như vậy an toàn hơn...... Dương Gia Lập đâu, cậu ấy có bên cạnh em không?"
Lưu Huân nhìn hướng mành che bên ngoài bể tắm nước nóng: "Có, nhưng còn chưa có quay lại, anh muốn dặn dò gì sao?"
Triệu Hướng Hải nhàn nhạt "ừ" một tiếng, giọng nói bị đè xuống thật trầm thấp: "Có một chút chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.