Khi Diệp Đình rời khỏi công ty, nắng chiều đã vương đầy trời.
Ánh hoàng hôn từ bầu trời chìm vào phố xá, sắc trời đầy màu lửa đốt, chiếu rọi nơi thành phố khiến nó như ngâm vào lọ mật ong, ấm áp bình yên, tựa như một giấc mộng lại tựa như hư ảo.
Diệp Đình nới lỏng cà vạt, hỏi tài xế: “Dương Dương về chưa?”
Tài xế ngồi trong xe cười ha ha gật đầu: “Vừa mới đưa Dương thiếu gia về rồi.”
Diệp Đình nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào trong xe.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh về nhà.
Ngay khi đi qua ngã tư, Diệp Đình nhìn cảnh sắc bên ngoài, bỗng nhiên lên tiếng: “Ở đây, rẽ qua chổ này là nghĩa trang Hạc Sơn nhỉ?”
Tài xế trả lời theo: “Đúng vậy.”
Ngón tay Diệp Đình gõ gõ lên đùi, nói: “Đi nghĩ trang Hạc Sơn một chuyến.”
Tài xế đáp một tiếng “vâng”, xoay vô lăng vòng lại.
Đọc Full Tại truyentop.net
Tới nghĩa trang Hạc Sơn, Diệp Đình nhìn nơi này, hô hấp không tự chủ mà trở nên thay đổi.
Mua một ít đồ cúng từ ông cụ trông giữ nghĩa trang, Diệp Đình không cho tài xế đi theo, tự mình yên lặng đi vào nghĩa trang, loanh quanh một vòng, rồi đi tới phía trước ngôi mộ của mẹ Dương Gia Lập.
Bia mộ rất mới, không lâu trước đó đã có người lau qua. Đặc biệt là tấm ảnh chân dung bên trên bia mộ, đến cả một vết xước cũng không có, được bảo vệ rất tốt.
Diệp Đình nhìn bia mộ rất lâu, một hồi sau mới đem đồ cúng đặt lên trước bia mộ.
Hắn khom người, quỳ gối xuống trước bia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-bi-ban-trai-cu-nham-den-roi/875922/chuong-38-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.