Diệp Đình gắt gao ấn chặt tay Dương Gia lập lên tường. 
Cả người hắn dựa sát vào cậu, tựa như dính chặt vào người Dương Gia Lập. 
Dương Gia Lập yếu ớt giãy giụa mấy lần, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Đình: “Buông tay.” 
“Em còn chưa cho tôi câu trả lời,” Diệp Đình bóp chặt tay Dương Gia Lập, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh nhưng trong đôi mắt đen như mực kia lại giống như ẩn chứa cơn giông bão mãnh liệt cùng cố chấp. 
Phảng phất giống như thể Dương Gia Lập không cho hắn câu trả lời vừa ý thì hắn nhất định sẽ không buông tay, “Nghe lời, thành thật nói cho tôi biết, rời khỏi tôi em có hối hận hay không?” 
Dương Gia Lập tức giận, trong giọng nói không kìềm được có chút run rẩy: “Tôi hối hận hay không cũng không có liên quan cái lông gà gì đến anh hết. 
Thế nào, muốn nghe tôi nói tôi hối hận vì đã rời xa anh nhiều như thế nào, không có anh tôi phải sống thảm hại khổ sổ như thế nào, muốn tôi nói như vậy để lòng hư vinh trong người anh bùng nổ, đắc ý xem tôi thành trò cười sao?” 
Sắc mặt Diệp Đình càng tối đen lại, hắn đem Dương Gia Lập ép chặt hơn. 
Hắn giống như con thú dữ đang nhìn chằm chằm vào miếng mồi của mình, nhìn khuôn mặt đang phẫn nộ giãy giụa của Dương Gia Lập, đột nhiên hắn bật cười hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Tôi cho rằng em vào xã hội lâu như vậy, đã học được cách thức thời đưa đẩy với người khác. 
Không nghĩ tới, em vẫn cứ không ngoan như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-bi-ban-trai-cu-nham-den-roi/875902/chuong-19.html