Dương Gia Lập bị nhốt chặt trong vòng tay của Diệp Đình.
Cậu muốn cử động, nhưng hai cánh tay hắn càng siết chặt hơn, không để lại cho một chút khoảng trống để vùng vẫy.
Dương Gia Lập nhíu chặt mày không thoải mái: “Buông ra, tôi không thở được.”
Diệp Đình bấy giờ mới mở mắt ra, nhìn thấy Dương Gia Lập mặt đã ngộp đỏ, hắn mới từ từ nới lỏng lực trên tay.
Lúc nãy nghe Dương Gia Lập nói cậu muốn rời đi, từ tận đáy lòng Diệp Đình không hề vui vẻ, tâm trạng điên cuồng cuộn trào khiến hắn không nhịn được ghì chặt người vào lòng, không cho cậu trốn thoát dù chỉ một chút. Cũng có thể là do Dương Gia Lập lúc nào cũng không chịu ngoan ngoãn, Diệp Đình cũng cảm thấy bản thân kìm nén quá lâu, nhất thời quên mất phải khống chế lực, suýt nữa thì người đã bị hắn ép khô.
Diệp Đình hít sâu một hơi, ánh mắt sẫm đen: “Lần sau không được nói như vậy nữa, biết chưa?”
Dương Gia Lập buồn bã rũ đầu xuống, im lặng không nói gì.
Diệp Đình nheo mắt lại, nâng cằm Dương Gia Lập lên.
Giọng điệu hắn có vẻ càng nguy hiểm hơn, giống như đang đè nén, chịu đựng thứ gì đó: “Trả lời tôi.”
Dương Gia Lập bị ép phải ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, chỉ cảm thấy thái độ của hắn cao cao tại thượng, giống như chủ nhân đang ra hiệu lệnh cho thú cưng mình đang nuôi dưỡng vậy.
Dương Gia Lập đẩy hắn ra, đầu óc bức bối, định đi ngủ.
Đọc Full Tại truyentop.net
Diệp Đình lại cưỡng bức véo mặt cậu về, lạnh lùng nói: “Bé cưng, tôi thương em, tha thứ cho em, em có yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng, nhưng em đừng quá đáng, câu nói muốn rời xa tôi, đừng để tôi nghe thêm một lần nào nữa.”
Dương Gia Lập không ngoảnh đầu lại: “Thương tôi, thương tôi là cấm túc tôi ở trong phòng, thương tôi là không cho phép tôi tiếp xúc với người đàn ông khác, thương tôi là gạt tôi để cho anh nuôi bên cạnh như thú cưng?”
Ánh mắt Diệp Đình tối sầm lại.
Hắn chợt cười, nói: “Cấm túc em là để em dưỡng bệnh. Nếu như tôi thật sự không thương em, tôi hà tất gì phải tốn nhiều công sức như vậy, cứ trực tiếp cắt đứt mọi liên hệ của em với bên ngoài, đuổi hết mấy kẻ có mưu đồ dụ dỗ em bỏ trốn, rồi lấy dây xích khoá em trên giường, không được đi đâu, cũng không được gặp bất kỳ ai, tôi muốn trong mắt em chỉ có thể có một mình tôi, mỗi ngày đều làm em, cho đến thể xác của em cũng không thể rời xa tôi.”
Dương Gia Lập nghe vậy thì kinh hồn bạt vía.
Ngón tay Diệp Đình khẽ trượt trên gương mặt của Dương Gia Lập, nụ cười càng sâu thẳm: “Đây mới gọi là nuôi em như thú cưng. Bé cưng, em phải biết thế nào là đủ, những thủ đoạn này, tôi không bao giờ muốn dùng lên người em đâu. Không được nói mấy câu làm tôi tức giận nữa, chúng ta phải sống vui vẻ, được chứ?”
Dương Gia Lập trợn tròn mắt.
Một lúc sau, cậu mới thốt ra một câu bằng giọng điệu yếu ớt: “Anh điên rồi.”
Diệp Đình chẳng do dự “ừ” một tiếng: “Vậy em chính là thuốc giải.”
Hắn ghé sát vào cổ Dương Gia Lập, không nặng không nhẹ cắn vào bên cổ cậu.
Không khí đột nhiên thay đổi, nụ hôn của Diệp Đình vẫn chưa dứt, hắn chậm rãi đi dọc lên theo cổ của Dương Gia Lập, di chuyển đến trái tai, vành tai, cơ thể của Dương Gia Lập giật bắn, phát giác ra ý đồ của Diệp Đình.
Cậu hoảng loạn, vội vàng đẩy hắn ra.
Đọc Full Tại truyentop.net
Diệp Đình nhìn bóng lưng của Dương Gia Lập, đáy mắt sâu thẳm kia vẫn còn vương lại một chút tổn thương và không cam lòng.
Hắn ôm chầm lấy Dương Gia Lập từ phía sau: “Vẫn không chịu để tôi chạm vào sao?”
Dương Gia Lập cảm nhận được cơ thịt săn chắc đang nóng ran của Diệp Đình dán lên lưng mình, cả người đều bó chặt lại.
Diệp Đình hôn lên sườn mặt của Dương Gia Lập một cái, than thở một tiếng: “Em muốn lúc nào, phải như thế nào mới chịu mở lòng trao cả thể xác lẫn trái tim cho tôi? Chúng ta phải sống với nhau cả đời, em định trốn tránh đến bao giờ?”
Dương Gia Lập nhắm mắt lại, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.
Diệp Đình đắp chăn cho cậu xong, vừa giống như than thở, lại vừa giống như lẩm bẩm một mình nói: “Bé cưng, đừng để tôi phải chờ quá lâu.”
Dương Gia Lập bị hắn ôm chặt trong lòng, có cảm giác sắp ngộp thở.
……
Mấy ngày nay Lam Thiên cứ trông uể oải, giống như đang cất giấu tâm sự gì đó.
Dương Gia Lập đang bận sửa mấy bài hát cậu viết lúc trước, ngước lên thấy Lam Thiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ như người mất hồn, tay vẫn giữ nguyên động tác đổ sữa, sữa đã tràn ra miệng cốc, men theo bàn trà nhỏ từng giọt xuống đất.
Dương Gia Lập ho mạnh một tiếng.
Đọc Full Tại truyentop.net
Lam Thiên mới hoàn hồn, liếc nhìn sữa tràn ra, cậu thè lưỡi hối lỗi rồi lon ton xách đồ đi dọn dẹp.
Đợi cậu ta dọn dẹp xong, Dương Gia Lập mới thở dài: “Dạo này cậu làm sao vậy, từ hôm trở về từ nhà hàng hồn vía cậu cứ để trên mây.”
Lam Thiên lắc đầu: “Tôi không sao, tôi rất ổn, tôi còn đang vui nữa là.”
Dương Gia Lập bĩu môi, vừa lắc đầu ngán ngẩm xong thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Lam Thiên đứng dậy: “Để tôi đi mở cửa.”
Cậu đi đến bên cửa, ấn tay nắm cửa xuống xem thử.
Bên ngoài là một người đàn ông dáng đứng thẳng tắp, nghiêm chỉnh, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng tựa sao.
Lam Thiên vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong đầu chỉ toàn tiếng ong ong như đàn ong vỡ tổ, từ kẽ răng thốt ra ba chữ: “Nguyễn Ngạn Đình!”
Nguyễn Ngạn Đình lại chẳng hề có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt cười.
Anh đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng bóc của Lam Thiên, cười nói: “Trò chơi bỏ nhà đi bụi chơi đủ chưa? Ở ngoài chơi lâu như vậy, cũng nên trở về cùng anh rồi nhỉ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]