Dương Gia Lập cảm thấy Diệp Đình đúng là bỏ ra hết mánh khoé để câu dẫn cậu.
Từ tối hôm qua hai người quyết định đánh cược, Diệp Đình liền thực sự sốt ruột rồi.
Buổi sáng Dương Gia Lập vừa mới rời giường, định đi qua phòng khách tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, liền phát hiện Diệp Đình thế mà đem cột đánh quyền anh cùng đệm hít đất chuyển tới phòng khách, không để ở trong phòng tập thể dục nữa, hắn thì đang hồng hộc tập thể dục buổi sáng trong phòng khách.
Quần vận động màu đen, nửa người trên để trần.
Khi Diệp Đình đánh quyền, nắm đấm vung ra nhanh như sói, hung dữ như hổ, nửa người trên cơ bắp cuồn cuộn ướt một tầng mồ hôi, cơ ngực cơ bụng cũng bị mồ hôi thấm tới toả sáng, toả ra mười phần hơi thở hormone nam tính, nhìn qua quả thật là khiến người ta nhộn nhạo đứng ngồi không yên.
Dương Gia Lập khoanh tay đứng một bên, vừa bình tĩnh vừa thích thú xem hết buổi biểu diễn cơ bắp này.
Diệp Đình đánh quyền xong, nhếch miệng cười: "Bé con, tỉnh rồi à?"
Dương Gia Lập giật giật khoé miệng, cười nói: "Mới sáng sớm đã luyện tập như vậy, tinh lực thật không tồi nha"
Diệp Đình nhàn nhạt ừ một tiếng: "Hẳn rồi"
Hắn bước tới bên cạnh Dương Gia Lập, cánh tay còn vương hơi nóng vòng qua eo cậu, dùng cơ thể cùng hơi thở nóng bỏng trực tiếp bao lấy Dương Gia Lập. Hắn vùi đầu vào cổ cậu, khàn giọng nói: "Anh đi tắm trước, lát nữa làm bữa sáng chiên cho anh thêm vài quả trứng, bổ sung protein"
Dương Gia Lập hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện.
Diệp Đình lại cúi đầu, hít một hơi thật sâu ở cổ Dương Gia Lập, thở dài: "Em vừa tắm xong à, thơm quá"
Dương Gia Lập giật giật khóe miệng, cười mỉa: "Anh mới xem 'Hoa hồng có gai' đấy à, tao thật đó"
(tao = damdang
'Hoa hồng có gai': phim này nghe quen quen ý, hình như hồi xưa chiếu trên htv á mấy ông)
Chờ Diệp Đình tắm xong, cả hai ngồi vào bàn ăn sáng, sau đó Diệp Đình liền đi thay tây trang chuẩn bị đi làm. Khi đang thắt dây lưng, ánh mắt hắn thâm trầm, trong miệng lại làm bộ làm tịch gọi: "Bé con, thắt lưng này có vấn đề, anh không cài được, em qua cài cho anh đi?"
Ánh mắt Dương Gia Lập lạnh lùng quét qua.
Cậu lặng lẽ kéo khóa ba lô rồi đi đến chỗ Diệp Đình, một bên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt, một bên đưa tay đến thắt lưng Diệp Đình, nắm lấy dây lưng của hắn, cài một cái cụp.
Tiếng cụp vang lên, dây lưng được khoá lại một cách trơn tru, không thấy có vấn đề gì hết.
Dương Gia Lập nhón chân, ghé vào bên tai Diệp Đình cười nhạo: "Mấy cái biện pháp cổ hủ này không thể chọc ghẹo ai được đâu"
Diệp Đình ngửi mùi hương dễ chịu trên người cậu, hô hấp trở nên thô nặng: "Vậy như thế nào mới được đây, bé con, em dạy anh một chút"
Dương Gia Lập cười cười, bàn tay đặt trên dây lưng hơi dịch xuống dưới, sau đó nắm lại.
(Nắm lại cái gì thì các ông biết rùi đó =))))))))
Chờ tới khi Diệp Đình nghẹn thở rên ra tiếng, cậu dường như có hơi đắc ý mà cười một tiếng, há miệng cắn một cái không nặng không nhẹ trên cổ Diệp Đình: "...........Làm thế nào câu dẫn người khác á? Thật ngại quá, không biết, cái này em không hiểu lắm, một chút cũng không, bọn iêm từ nông thôn tới, rất trong sáng đó"
Nói xong, mặc kệ Diệp Đình đang thở hổn hển, tươi cười chạy ra khỏi cửa.
Diệp Đình bị cậu giày vò như vậy, tâm tư vừa mới bình tĩnh lại lại bắt đầu bay bay lắc qua lắc lại.
Hắn nhìn phương hướng Dương Gia Lập rời đi, trên miệng vẫn treo nụ cười, trong mắt toàn là bất đắc dĩ cùng vui vẻ.
Thực ra hắn không quá để ý thắng thua của trận đánh cược này, cũng không quá rối rắm chuyện hiện tại hắn chỉ có thể dừng lại ở quan hệ bạn cùng phòng của Dương Gia Lập.
Chỉ cần Dương Gia Lập nguyện ý bắt đầu lại với hắn, nguyện ý vứt bỏ đoạn quá khứ đen tối kia, không sợ hắn, tránh hắn, hắn liền có niềm tin, sớm muộn cũng có thể đem con cừu nhỏ thích giày vò người khác này ăn xuống bụng, hoàn toàn chiếm lấy cậu.
Diệp Đình nhìn chính mình trong gương sửa lại cà vạt, lại mở cổ áo ra.
Hắn nhìn vết đỏ trên cổ vừa mới bị Dương Gia Lập cắn, cười cười, vui vẻ hiện rõ trên mặt như gió xuân, vừa sủng nịch vừa thâm trầm.
_________________________
Buổi chiều Dương Gia Lập phải tới hội trường chương trình âm nhạc trực tiếp để tổng duyệt trước khi ghi hình.
Cậu hẹn Lý đại Lý nhị, buổi sáng tranh thủ thời gian rảnh gấp rút đến khoa chỉnh hình của bệnh viện.
Sau khi hỏi số phòng ở quầy lễ tân, Dương Gia Lập đeo balo bước lên lầu, vừa tìm thấy phòng bệnh của Triệu Hướng Hải, cậu liền thấy Tiêu Dã đang cúi gằm mặt cụp đuôi ngồi bên ngoài.
Dương Gia Lập chửi thầm trong lòng, thật giống như con chó bị đuổi đánh.
Cậu bước đến trước mặt Tiêu Dã ho khan một tiếng: "Triệu tổng có ở trong không?"
Tiêu Dã liếc cậu một cái rồi lạnh lùng gật đầu.
Dương Gia Lập lại hỏi: "Vậy........sao anh không vào?"
Tiêu Dã há miệng thở dốc, môi mấp máy muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ mím lại không nói một lời.
Dương Gia Lập lập tức hiểu ra, nhìn bộ dạng này, xem ra Tiêu Dã đây là bị đuổi ra, anh Hải căn bản không cho y bước vào phòng bệnh.
Trong lòng thầm kêu "đáng đời", Dương Gia Lập thẳng tay đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Khoảnh khắc cậu mở cửa phòng bệnh, Tiêu Dã nhảy dựng lên như lò xo, gắt gao ghé sát vào phía sau Dương Gia Lập, ánh mắt lo lắng khẩn trương xuyên qua khe cửa, muốn nhìn vào trong phòng.
Dương Gia Lập lại không cho y cơ hội này, cậu nhanh chóng lướt vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Triệu Hướng Hải nằm trên giường bệnh, hai tay cầm máy tính bảng, xử lý email công việc.
Nhìn thấy Dương Gia Lập đi vào, anh nở nụ cười: "Cột sống không được việc không phải ngày một ngày hai, là bệnh cũ tái phát, cũng không có gì to tát, hai ngày nữa là được xuất viện rồi, em còn đặc biệt tới đây một chuyến chi vậy?"
Dương Gia Lập ngồi ở mép giường, nhìn thuốc dán trên lưng Triệu Hướng Hải, lo lắng nói: "Tối hôm qua còn đang yên đang lành"
"Không phải chia tay rồi sao, tại sao y vẫn cứ quấy rầy anh không buông?"
Nói đến đây, ánh mắt Triệu Hướng Hải không khỏi trở nên lạnh lùng, giọng điệu lộ ra vẻ chán ghét: "Làm sao anh biết được. Trước kia khẩn cầu y về nhà, đừng ăn chơi đàng điếm bên ngoài, y lại mang theo tiểu minh tinh vui vẻ chạy khắp nơi. Bây giờ anh hết hy vọng với y rồi, y muốn buông thả như nào thì buông thả như thế đi, anh tuyệt đối không nói nhiều nửa chữ, nhưng y lại bắt đầu mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, sống chết quấy lấy anh không buông, thần kinh........Lấy hộ anh cái kính đi, màn hình chiếu tới hơi đau mắt"
Dương Gia Lập không lấy kính mà nắm lấy máy tính bảng trong tay Triệu Hướng Hải rồi đặt nó sang một bên.
"Anh nghỉ ngơi trước đã", cậu nói, "Anh chính là chịu nhiều áp lực quá. Vừa con gái lại vừa công ty, còn phải thường xuyên nghe tiếng chó sủa"
Triệu Hướng Hải liếc mắt cười, vẻ mặt lại đầy mệt mỏi chua xót: "Vừa rồi anh kêu y tá đuổi y ra ngoài, y ở bên cạnh anh liền khó chịu, yên lặng một lúc cũng tốt"
Dương Gia Lập hỏi: "Anh Hải, anh đã quyết định chia tay với y, nhưng cứ mặc kệ y quấn lấy anh không buông như vậy cũng không phải là cách"
Triệu Hướng Hải thở dài: "Anh biết chứ. Nhưng mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, cũng từng thử bình tĩnh nói lý với y, rồi nói mấy câu ác liệt đuổi y cũng không ít, cách gì anh cũng thử, nhưng y nửa chữ cũng không nghe vào, anh thực sự mệt rồi"
Dương Gia Lập đảo mắt, thấp giọng nói: "Em có ý này"
Triệu Hướng Hải nhướn mi: "Hả?"
Dương Gia Lập nhẹ giọng nói: "Y bướng bỉnh lì lợm như vậy vì y nghĩ vẫn còn hy vọng, có thể dùng cách này khiến anh hồi tâm chuyển ý. Anh chỉ cần cho y hiểu rằng lần này anh thực sự không cần y, y tự nhiên sẽ thức thời"
Triệu Hướng Hải hỏi: "Ví dụ như?"
Dương Gia Lập nhìn ra ngoài cửa, ghé vào bên tai Triệu Hướng Hải: "Ví dụ như tìm một người mới nha"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]