Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc Diệp Đình nghe thấy giọng nói của Dương Gia Lập, suýt chút nữa hắn đã không đứng vững.

Giọng nói của Dương Gia Lập khản đặc như giấy nhám thô, giống như một cây kim đâm thẳng vào ngực hắn.

Đau.

Giọng nói Diệp Đình khẽ run: “Bé cưng, anh đây, anh lập tức sẽ đón em về nhà, ngoan, không phải sợ.”

Dương Gia Lập đỏ cả vành mắt, lắc đầu: “Em không sợ, anh tưởng em là một con cừu bị dọa cái là sợ hãi liền sao. Em cũng là đàn ông đó, em có thể chịu đựng được, không có chuyện gì đâu, anh đừng lo lắng.”

Vương Dương ngồi xổm bên cạnh lồng sắt, nhìn vết bầm xanh tím do bị mấy tên vệ sĩ kia bóp ra trên cổ Dương Gia Lập, nhìn mấy đốt ngón tay bị bẻ tới sưng lên và tay chân bị trói chặt của Dương Gia Lập, cậu ta khó hiểu nghiêng đầu qua một bên, giống như không hiểu tại sao Dương Gia Lập lại nói dối.

Diệp Đình ở đầu dây bên kia đau lòng đến nghẹt thở.

Hắn thà Dương Gia Lập khóc lóc ồn ào với hắn, cũng không muốn cậu cố gắng giả vờ bình tĩnh như thế này.

Dương Dương của hắn, sợ đau nhiều như thế nào, không ai rõ hơn hắn.

Diệp Đình tận lực làm mình tỉnh táo lại, dịu dàng an ủi: “Anh và Diệp Phàm đã thỏa thuận xong rồi, hắn ta sẽ không động đến em nữa. Bé cưng, anh đảm bảo rất nhanh anh sẽ đón em về nhà…..”

Hắn còn chưa nói xong, Dương Gia Lập đột nhiên cắt ngang lời hắn: “Anh đồng ý rút khỏi đấu thầu sao?”

Diệp Đình dừng lại vài giây, dịu dàng cười: “Cùng lắm cũng chỉ là một cái dự án thôi mà, không sao cả.”

“Quan trọng như thế mà!” Dương Gia Lập xúc động, hai mắt đỏ hoe như sắp rỉ máu, “Dù sao hắn ta cũng không thể nhốt em cả đời, cùng lắm thì giết em thôi, anh nghe hắn ta làm gì! Anh vì dự án này mà bận rộn suốt một năm, lần trước anh còn nói với em dự án này đối với anh và với công ty đều có ý nghĩa rất quan trọng, anh giả bộ không sao cái rắm.”

Diệp Đình thở dài: “Đúng, là anh tốn không ít tâm tư cho nó.”

“Nhưng bé cưng ơi, không có dự án nào có thể quan trọng hơn em cả. Dự án đó, số tiền đó, so với sự an toàn của em thì không là cái gì cả. Tiền mất thì có thể kiếm lại, dự án này mất thì có thể làm lại cái khác, nhưng Dương Dương của anh chỉ có một, anh không thể đánh mất được.”

Dương Gia Lập vừa khóc vừa cười, cánh tay dụi dụi mắt, buồn bực nói: “Lúc nào rồi mà còn nói bậy, anh hết thuốc chữa….”

“Hết thuốc chữ thì hết thuốc chữa,” tiếng cười của Diệp Đình ấm áp, giống như xuyên qua điện thoại an ủi Dương Gia Lập, “Đừng nghĩ nhiều, trong lòng anh tự có tính toán, đợi anh đến đón em được không?”

Dương Gia Lập vẫn không cam lòng, cái mũi càng chua xót, lắc lắc đầu: “Anh đừng….”

Còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã lấy lại điện thoại trong lồng sắt, dùng khăn tay lau sạch rồi đặt lên bên tai.

Trên mặt hắn mang theo ý cười, ánh mắt lại âm trầm lạnh lẽo: “Xem ra em trai của tao, ngoại trừ là con sói độc thì còn là kẻ si tình.”

Giọng điệu của Diệp Đình trầm xuống ngay lập tức: “Cái này không cần mày quản. Lần đấu thầu này Nghiễm Vựng sẽ rút lui, một lát nữa tao sẽ cho nhóm dự án tuyên bố rút lui, Dương Gia Lập mày phải trả lại cho tao.”

Ý cười của Diệp Phàm vẫn chưa giảm: “Nhưng mà tao lại sợ mày sẽ giở trò. Thủ đoạn của mày tao đã lĩnh giáo qua rồi.”

Diệp Đình thầm giận: “Mày muốn thế nào.”

Diệp Phàm nhìn Dương Gia Lập đang trợn mắt với mình trong lồng sắt, hắn ta lấy một cây gậy bên cạnh lồng sắt ra, chọc chọc vào chơi đùa với Dương Gia Lập như đùa với chó: “Không bằng thế này đi, trước tiên Dương Gia Lập cứ tạm thời ở nhờ chỗ tao đi, đợi đến trước khi mở thầu một ngày, tao xác nhận mày thật sự rút lui, không giở trò bịp bợm thì tao sẽ thả cậu ta đi.”

Diệp Đình cảnh cáo: “Diệp Phàm, mày đừng có tiến được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”

Diệp Phàm cong môi, chọc gậy lên cổ Dương Gia Lập, giống như đang dùng dao cắt một miếng thịt: “Tao chỉ là phòng hờ mà thôi. Hơn nửa, cho dù tao có tiến một tấc lại muốn tiến một thước thì mày có thể làm gì tao? Chỉ cần một câu của tao thì con cừu nhỏ này có thể sẽ ít đi một cái tai? Hoặc là mấy đi mấy ngón tay?”

Diệp Đình ở đầu dây bên kia thật lâu không nói chuyện.

Một lúc lâu sau Diệp Đình mới kiềm nén cảm xúc lại, cố gắng bình tĩnh nói: “Được, coi như mày giỏi. Tao sẽ đợi đến trước ngày mở thầu, nhưng trước lúc đó, nếu Dương Gia Lập xảy ra mệnh hệ gì thì tao sẽ khiến mày trả giá bằng cả mạng sống, tao nói được thì làm được.”

Diệp Đình nói những lời này vô cùng bình tĩnh, nhưng càng bĩnh tĩnh lại càng làm người ta sợ hãi.

Diệp Phàm nhịn không được rùng mình một cái, nheo mắt cúp điện thoại.

Dương Gia Lập biết Diệp Phàm muốn nuốt thành quả của Diệp Đình, trong lòng lập tức kích động phẫn nộ, nhìn Diệp Phàm cách đó không xa, trong mắt cuồn cuộn nổi lên căm giận: “Diệp Phàm, dùng loại thủ đoạn bận thủi như vậy để cạnh tranh, mày thật con mẹ khốn khiếp.”

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn cậu một cái: “Vậy sao?”

Dương Gia Lập vừa mắng liền không nhịn được, hùng hổ nói: “Trùng Amoeba trong cống ngầm, vi trùng vi khuẩn gì đó cũng không thèm kí sinh vào người mày đâu. Mày nên cảm thấy may mắn vì lúc mày đẻ ra chưa có phân loại rác, nếu không mẹ mày chắc chắn sẽ đem mày ném vào thùng rác có hại xử lý suốt một đêm, đỡ để mày mọc dài răng độc đi cắn người khác, tao khinh.”

Diệp Phàm nhướng mày, mỉm cười ngồi xổm xuống trước mặt Dương Gia Lập, thở dài lắc lắc đầu.

Hắn đưa tay vào trong lồng sắt, sờ lên trên mặt Dương Gia Lập, cười nói: “Tôi biết vì sao Diệp đình lại xem cậu như báu vật rồi, cậu thật sự vô cùng thú vị. Nói chuyện khí thế như vậy, lúc lên giường với Diệp Đình có phải cũng thú vị như vậy không. Ngay cả tôi cũng có hứng thú với cậu, bằng không, cậu cho tôi đè một lần rồi tôi sẽ suy xét đến việc thả cậu ra khỏi lồng sắt.”

Dương Gia Lập há miệng cắn một cái, khớp hàm nghiến chặt, cắn mạnh lên ngón tay của Diệp Phàm.

Diệp Phàm liền cảm thấy ngón tay đau nhức, sắc mặt trắng bệch vội vàng rút tay ra nhìn, bên trên đó hiện lên dấu răng cắm sâu vào da thịt, bên trên đã rơm rớm máu, nếu như không phải hắn ta rút ra kịp lúc, có thể Dương Gia Lập sẽ cắn đứt tay hắn ta.

Ánh mắt Diệp Phàm biến đổi, lạnh lùng cười, nói: “Hay, thật sự là rất lợi hại.”

Hắn mở cửa lồng sắt ra, giống như bị kích thích thú tính, bóp cổ Dương Gia Lập đánh mạnh lên mặt cậu hai cái rồi mà đá người vào lại trong lồng sắt, cạch một tiếng khóa cửa lại.

Tối đó Diệp Phàm cho bỏ bữa tối của Dương Gia Lập, dù cho nó chỉ là một miếng bánh mì đen khô khan lạnh lẽo của Đức.

Diệp Phàm còn cố ý đặt một chén cháo hải sản bên ngoài lồng sắt Dương Gia Lập ở, là bữa ăn cho chó.

Nhưng mà chú chó Diệp Phàm nuôi lại không ăn, nó miễn cưỡng nằm rạp dưới đất kinh thường tô cháo kia.

Vừa rồi Diệp Phàm đút nó ăn quá nhiều thịt với xương, nó ăn cực kỳ no bụng.

Dương Gia Lập nhìn bát cháo dần trở nên lạnh ngắt, nuốt nước bọt cái ực, bụng đói tới mức kêu lên.

Sau khi Diệp Phàm ngủ, có vệ sĩ đến gở trói tay chân cho cậu, khóa lồng sắt lại rồi ngáp ngáp đi ngủ.

Dương Gia Lập nhìn thấy xung quanh không có ai, cậu hầm hừ trong cổ họng đuổi con chó kia chạy về ổ của mình, sau đó cố gắng vươn mấy ngón tay đã lạnh cứng của mình ra ngoài chạm vào miệng bát cháo lại, từng chút từng chút kéo nó lại gần, dùng tư thế mấy ngón tay cứng ngắc uống hết non nửa bát cháo.

Bóng đêm càng lúc càng nặng nề, Dương Gia Lập dựa vào lồng sắt nhưng lại không ngủ.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, nhìn thấy trên màn hình bị nứt hiện lên tấm ảnh chụp chung của cậu và Diệp Đình, những ký ức về cảnh tượng đó lại hiện lên trong đầu cậu. Khóe môi cậu nhếch lên, cũng không chớp mắt, giống như đã đắm chìm vào đó.

Ánh trăng mềm mại chiếu vào khiến cho gương mặt cậu trắng toát. Bóng trăng khuất dần ở phía Tây, ánh mặt trời mờ mờ dần chuyển sáng.

Ngay khi ánh sáng ban sớm chiếu lên người cậu, Dương Gia Lập khẽ hôn lên chiếc đồng hồ một cái rồi ngẩng đầu lên.

Hốc mắt cậu đầy những tơ máu, ươn ướt nước, nhưng ánh mắt cậu bỗng nhiên lại trở nên bình tĩnh và quyết đoán, giống như trải qua một đêm suy nghĩ rồi quyết định chuyện gì đó vậy.

Sau khi trời sáng, Dương Gia Lập liền trở nên cực kỳ im lặng, không hề có tiếng động, chỉ yên tĩnh quan sát.

Công việc của Diệp Phàm rất bận, ban ngày không thường trở về, chỉ có một đám vệ sĩ đứng canh cửa. Trong phòng thường chỉ có một mình Vương Dương luôn ngẩn người ngồi trên ghế sô pha đối diện lồng sắt, ngơ ngẩn cả ngày trời.

Dương Gia Lập để tâm chú ý vài ngày, phát hiện tinh thần của Vương Dương không ổn định.

Có đôi lúc trông cậu ta tỉnh tái, có đôi lúc tinh thần lại hoàn toàn không bình thường, giống như một con thỏ nhút nhát vừa trải qua huấn luyện.

Diệp Phàm về đến nhà, Vương Dương nhất định sẽ chạy nhanh đến đón, ngoan ngoãn quỳ xuống đất cởi giày da của Diệp Phàm ra cất vào tủ giày, cởi áo của Diệp Phàm ra gấp lại hoặc treo lên giá áo. Mỗi khi đến giờ ngủ, Vương Dương sẽ đi vào trong phòng ngủ của Diệp Phàm, cho dù ở tận lầu hai, cách một lớp cửa nhưng Dương Gia Lập vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu đau khóc lóc cầu xin tha thứ từ bên trong.

Rốt cuộc Dương Gia Lập cũng biết mấy vết bầm và vết bỏng trên người Vương Dương là ở đâu ra.

Dương Gia Lập vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng cụp mi mắt xuống như đang tính toán gì đó.

Ngày thứ tám bị nhốt trong lồng sắt, sau khi Diệp Phàm đi làm, Vương Dương lảo đảo đi đến ngồi xuống sô pha, sau đó bắt đầu thói quen thả lỏng đầu óc.

Dương Gia Lập nhìn cậu ta, ngón tay khẽ động, phá lệ chủ động mở miệng nói chuyện trước: “Vương Dương.”

Vương Dương chậm chạp ngẩng đầu dậy.

Dương Gia Lập cong môi, nói: “Tôi muốn uống nước, lấy cho tôi ly nước đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.