Chương trước
Chương sau
Vương Dương mất khống chế.

Diệp Phàm vừa mới tiến vào nhà đã nhìn thấy Vương Dương đỏ bừng mắt, cả người lộ ra khí thế nóng nảy cực độ, nâng chân đá vào lồng sắt đang nhốt Dương Gia Lập giống như đang nổi điên.

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, vội vàng kêu vệ sĩ kéo Vương Dương ra.

Diệp Phàm đi đến trước mặt Vương Dương, ngón tay hơi khều kều chiếc cằm của Vương Dương,hai mắt sắc bén sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Vương Dương, giọng nói nặng nề không nghe ra nửa điểm cảm xúc: “Em đang nháo cái gì?”

Vương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta là kẻ thù của em.”

“Tôi biết cậu ta là kẻ thù của em, nhưng tại sao hôm nay em lại đột nhiên đánh cậu ta.”

Vương Dương bỗng nhiên mỉm cười, dáng vẻ điên dại làm cho Diệp Phàm nhíu mày: “Cuối cùng hắn cũng lộ đuôi ra rồi.”

Diệp Phàm khó hiểu: “Lộ đuôi?”

Vương Dương chỉ vào Dương Gia Lập, giống như vừa phát hiện được một bí mật lớn: “Mấy ngày nay cậu ta cứ một mực tìm cơ hội nói chuyện với em, cậu ta nói anh không phải ân nhân của em, nói anh mới là kẻ thù của em, cậu ta nói dối, cậu ta chỉ muốn chạy trốn.”

Diệp Phàm híp mắt lại, âm thầm quan sát vẻ mặt của Vương Dương, tựa hồ như đang cân nhắc lời nói của Vương Dương.

Vương Dương còn nói: “Hôm nay cậu ta kêu em mở lồng sắt cho cậu ta trốn, em bắt tại trận cậu ta đang giấu đầu lòi đuôi.”

Diệp Phàm “à” một tiếng dài, ánh mắt hướng về Dương Gia Lập trong lồng sắt.

Dương Gia Lập chú ý đến ánh mắt của Diệp Phàm, đột nhiên đỏ mặt cắn răng cãi lại: “Nói dối, ai kêu cậu ta mở lồng sắt cho tôi chạy trốn, tôi không có nói! Tôi chỉ kêu cậu ta mở lồng sắt ra một lát thôi, mẹ nó tôi mắc vệ sinh được chưa, ai biết cậu ta phát bệnh điên gì chứ, thần kinh!”

Diệp Phàm không trả lời, cau mày suy nghĩ một hồi rồi nghiêng đầu hỏi vệ sĩ: “Lần cuối cùng kiểm tra hệ thống theo dõi là khi nào?”

Vệ sĩ nghĩ nghĩ: “Bảy ngày trước ạ.”

Diệp Phàm hạ giọng: “Điều tra bảy ngày này cho tôi, có chỗ nào đáng ngờ thì báo cáo cho tôi.”

Căn dặn vệ sĩ xong, Diệp Phàm lại liếc mắt nhìn Dương Gia Lập một cái, nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng vì không cam lòng và chột dạ của cậu, hắn cong khóe môi lên, cuối cùng hôn lên mặt Vương Dương một cái: “Lần này làm tối lắm, lát nữa sẽ cho người thưởng cho em. Bây giờ ngoan ngoãn đi lại ngồi trên sô pha đi, để cậu ta lại anh xử lý cho.”

Vương Dương lờ mờ gật đầu, đi qua ngồi xuống sô pha.

Diệp Phàm hít thở sâu một hắn, cho vệ sĩ thả Dương Gia Lập ra khỏi lồng sắt, đè tay chân cậu lại.

Hằn nhìn dáng vẻ vặn vẹo và ánh mắt rõ ràng là sợ sệt như lại có làm ra vẻ của Dương Gia Lập, cười nhạo cậu một tiếng, thở dài nói: “Tôi không biết nên nói cậu cứng đầu hay nói cậu ngu xuẩn nữa.”

Diệp Phàm nâng chân giẫm mạnh xuống cái khớp xương mắt cá chân của Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập chỉ cảm thấy mắc cá chân của mình đau đớn, cậu rên một tiếng, nước mắt thoáng chốc không kìm được chảy ra ngoài.

Diệp Phàm giẫm đạp vài cái lên hai chân của Dương Gia Lập, tận đến khi đôi môi của Dương Gia Lập trắng bệch, mới đành chịu tha cho cậu.

Cho người kéo Dương Gia Lập vào lại lồng sắt tiếp tục giam giữ xong, hắn xoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, tàn nhẫn nói: “Hai ngày này không cho cậu ta ăn bánh mì, nước cũng không cho cậu ta uống, để cho cậu ta tuyệt thực đi, sau này lượng bánh mì cho cậu ta giảm xuống một nửa, để xem cậu ta còn sức để tính đến chạy trốn nữa không.”

Bỏ lại câu này xong, Diệp Phàm không thèm nhìn Dương Gia Lập thêm một cái, hắn cười khẩy đi đến kéo Vương Dương dậy, dẫn cậu ta lên lầu.

Ánh mắt Dương Gia Lập phức tạp nhìn theo bóng dáng của bọn họ dần biến mất.

Nửa đêm, Vương Dương không có đi ra khỏi phòng ngủ của Diệp Phàm.

Dương Gia Lập thấy vệ sĩ đi vào căn phòng nhỏ của Vương Dương, lấy ra quần áo và chăn đệm của cậu ta dọn vào phòng ngủ của Diệp Phàm.

Dương Gia Lập yên lặng ngồi trong lồng sắt, vẻ mặt không gợn sóng, chỉ là ánh mắt lại sâu lắng, giống như đang nghĩ tới một chuyện xa xăm.

Bị hắn ta ép phải tuyệt thực hai ngày, sau đó cũng chỉ có một túi bánh mình không đủ lót bụng và mấy chén nước, loại trạng thái thiếu dinh dưỡng kéo dài khiến cơ thể Dương Gia Lập ngày càng suy yếu.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn giữ im lặng, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm thời gian và ngày tháng trên tường.

Ngày thứ mười tám sau khi bị nhốt, Diệp Phàm tan làm về nhà, tâm tình trông qua cũng không tệ lắm.

Hắn mang cặp công văn lên lầu, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mãi đến chín giờ tối mới xuống lầu ăn tối.

Dương Gia Lập ngóng mắt nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn rồi nuốt nước bọt, cánh cửa phòng ngủ trên lầu đột nhiên mở ra.

Vương Dương đi ra khỏi phòng ngủ, lảo đảo đi xuống lầu.

Diệp Phàm thấy cậu ta, cười khẽ: “Nghỉ ngơi xong rồi thì xuống đây ăn tối.”

Vương Dương gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Dương Gia Lập một cái, bước chân khựng lại một chút, cậu ta không lập tức ngồi vào bên cạnh Diệp Phàm mà là đi vào phòng bếp trước, không bao lâu sau thì mang ra một cái dĩa, trên đó đặt một cái xấp bánh mình khô.

Cậu ta đưa bánh mì vào trong lồng sắt cho Dương Gia Lập, nói: “Đồ câụ muốn nè.”

Dương Gia Lập nâng mi mắt nhìn cậu ta một cái, không trả lời, yên lăng vươn tay cầm vài lát bánh mì.

Khi nhấc miếng bánh mì cuối cùng lên, Dương Gia Lập nhìn vào đáy dĩa, ánh mắt đột nhiên thay đổi, thật lâu sau mới bình tĩnh đặt lát bánh mì cuối cùng lên dĩa, nói: “Bụng tôi khó chịu, ăn không có vô, cậu đem đi rửa sạch dĩa đi.”

Vương Dương gật đầu cầm dĩa đi vào bếp.

Diệp Phàm ăn cơm tối xong, lúc đứng dậy, Dương Gia Lập ngồi trong lồng sắt gọi hắn lại: “Hôm nay tôi còn chưa điện thoại báo bình an với Diệp Đình, anh đã đồng ý cho tôi mỗi ngày có thể gọi điện thoại cho anh ấy rồi.”

Diệp Phàm xoay người nhìn hắn một cái, cười nhạo một tiếng rồi cầm điện thoại gọi cho Diệp Đình, điện thoại đặt xuống bên cạnh lồng sắt.

Cuộc gọi kết nối rất nhanh.

Giọng nói trầm thấp của Diệp Đình truyền ra từ ống nghe: “Bé cưng, hôm nay em có tốt không?”

Dương Gia Lập vừa nghe thấy giọng nói của Diệp Đình, cái mũi liền lập tức chua xót.

Diệp Đình còn đang lo lắng căn dặn cậu: “Gần đây thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, em đừng để bị lạnh. Ăn cơm tối sớm một chút, ngàn vạn lần không được để bản thân bị đói, ráng sống tốt một chút, đợi anh tới đón em, biết chưa?”

Dương Gia Lập nhìn nửa lát bánh mì trong tay, khó khăn gật đầu: “Biết rồi,”

Cậu dụi dụi đôi mắt đỏ lên của mình, nói: “Em cái gì cũng tốt hết á, chỉ là có chút nhớ anh thôi.”

Diệp Đình nghe thấy giọng điệu gần như là làm nũng của Dương Gia Lập, trái tim đã sớm mềm xuống bấy giờ như sắp tan chảy, giọng nói càng thêm dịu dàng, dỗ dành cậu: “Anh cũng nhớ em nữa, đừng sợ, rất nhanh anh sẽ đến đón em về nhà. Đến lúc đó anh sẽ nghỉ đông, dẫn em đi du lịch giải sầu, em muốn đi đâu chúng ta liền đi đó, chúng ta…..”

Hắn còn chưa nói xong, Dương Gia Lập đã cắt ngang lời hắn.

“Bỏ đi, đâu ra đạo lý sếp lớn lại bỏ bê công ty để đi du lịch giải sầu với em chứ, bây giờ công ty của anh một giây cũng không thể rời khỏi anh, anh đi theo em một ngày, anh sẽ mất biết bao nhiêu tiền chứ,” Dương Gia Lập tính toán đếm đếm trên đầu ngón tay, lắc đầu, “Bỏ đi, con số này em cũng không đếm nổi, anh biết mà, em đặc biệt học dốt toán.”

Nói đến đây, Dương Gia lập bỗng nhiên cười: “Đúng rồi, anh nhớ em thi toán hồi đại học được bao nhiêu điểm không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.