Lý Đại nghẹn họng, vẻ mặt trông khó chịu.
Hắn chất vấn Lý Nhị: “Sao em có thể biết cậu ta đã hối lỗi.”
Lý Nhị xòe tay đếm từng chuyện một cho Lý Đại nghe: “Tự anh nghĩ lại xem. Lần anh Dương bị bắt, nếu không có Vương Dương anh ấy cũng không trốn ra được đâu, còn giờ thì sao, mỗi ngày Vương Dương đều tập luyện đúng giờ, thái độ cũng đủ khiêm tốn, cậu ấy gần như là anh bảo cái gì liền làm cái đó, còn không nổi giận nữa.”
Lý Đại lạnh lùng hừ một tiếng, có chút kinh thường.
Lý Nhị mở hai túi bánh quy nước ra, quơ quơ trước mặt Lý Đại, nói: “Còn có cái này nữa, anh nhìn đi, người ta tự cảm thấy mình kéo chân sau, người ta xấu hổ nên ngày nào cũng tự tay nướng bánh quy với bánh ngọt cho em, dáng vẻ hạ mình tới thế này rồi anh còn nói người ta không hối cải sao?”
Lý Đại sống chết không chịu tiếp thu: “Cậu ta giả mù sa mưa, là giả vờ đó.”
Lý Nhị dừng chân lại, hai tay ôm ngực, đột nhiên trở nên nghiêm túc, bĩnh tĩnh nói: “Anh dựa vào đâu mà nói cậu ấy giả vờ, anh dựa vào cái gì mà nói cậu ấy giả vờ. Vu khống, lại đây lại đây, nói ra sự thật đâu, lấy chứng cứ ra đi.”
Lý Đại đỏ mặt một chút.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lý Nhị: “Bởi anh nói, sao tự nhiên em lại bắt đầu nói giúp cậu ta, bây giờ chưa tới vài ngày em liền đứng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-bi-ban-trai-cu-nham-den-roi-2/2277924/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.