Diệp Đình hung hăng xâm chiếm môi lưỡi của Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập suýt nữa bị nụ hôn động tình này của Diệp Đình làm cho tắt thở.
Vất vả lắm cậu mới tránh khỏi sự trói buộc của Diệp Đình, Dương Gia Lập mở miệng thở dốc, mắng: “Anh muốn làm em nghẹt thở hả, em thở ra hơi luôn rồi nè, kích động như vậy sao?”
Diệp Đình vuốt ve gương mặt của Dương Gia Lập, trong mắt phát sáng rực rỡ.
“Bây giờ anh nhìn em thế nào cũng thích hết, càng nhìn càng thích”
Dương Gia Lập hầm hừ một tiếng, nhưng chiếc cằm lại hơi nghểnh lên, trông rất thỏa mãn.
Ngón tay Diệp Đình ma sát lên cằm của Dương Gia Lập, ánh mắt đột nhiên thâm sâu, đè thấp giọng nói: “Bé cưng, tuy rằng anh rất thích em, nhưng trước khi kết hôn, vì hạnh phúc lâu dài của chúng ta, có một việc anh nhất định phải nói rõ với em.”
Dương Gia Lập cười hì hì: “Thật ra anh bị bệnh liệt dương hả?”
Vẻ mặt Diệp Đình lập tức sụp đổ.
Diệp Đình đột nhiên vò đầu cậu, hung dữ nói: “Nếu anh bị liệt dương, vậy thì tối hôm trước là ai đã khiến em thoải mái đến mấy ngón chân đều co quắp lại, là ai bị đỉnh tới khóc lớn, làm hại Tiểu Hoàng nghĩ trong nhà có người chết, đứng trước cửa phòng ngủ sủa không ngừng? Là ai hả?”
Dương Gia Lập mặt không đổi sắc: “Là A Phúc.”
Diệp Đình suýt nữa không thở nổi, tức giận đến mức ho khan.
Trên đời này chỉ có Dương Gia Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-bi-ban-trai-cu-nham-den-roi-2/2277919/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.