“Mở chân ra.”
Diệp Đình mặc vest đi giày da đứng ở đầu giường, ánh mắt tĩnh mịch, giọng nói trầm khàn.
Hai tay của Dương Gia Lập bị cà vạt trói chặt treo lên đầu giường, không thể nhúc nhích.
Cậu nằm trên giường, giống như một con cá nằm trên thớt cật lực giãy giụa cầu nước, viết đầy sự kháng cự và uất ức.
Lồng ngực Dương Gia Lập phồng căng lên, nghiến răng: “Diệp Đình, mẹ anh cái thứ khốn nạn!”
Diệp Đình nhếch khóe miệng, như thể lời mắng chửi của Dương Gia Lập nghe rất lọt tai.
Hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, nói: “Chửi đi, chửi tiếp nghe.”
“Em có chửi ác hơn nữa,” Diệp Đình ấn giữ bả vai của Dương Gia Lập, giọng điệu chuyển sang lạnh lùng, buộc người ta không được nghi ngờ hay phản kháng, “thì em cũng là của tôi, đừng hòng trốn được.”
Nói xong, hắn nắm lấy cổ chân của Dương Gia Lập, hòng tách hai chân của cậu ra.
Hơi ấm trong lòng bàn tay thuận theo thần kinh vùng mắt cá chân ngập ngừng dâng lên, kích thích đến mức Dương Gia Lập run cầm cập.
Cậu giãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi sự khống chế của Diệp Đình.
Bả vai chợt va chạm mạnh, một trận đau buốt châm chích như kim châm truyền đến từ vùng vai gáy.
Dương Gia Lập kêu a một tiếng, gương mặt trắng nõn lập tức co nhúm lại.
Diệp Đình khựng lại, động tác trên tay ngừng lại hoàn toàn, hắn lo lắng sáp gần lại: “Sao vậy, đau chỗ nào, anh làm em đau sao, đừng cử động, nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-bi-ban-trai-cu-nham-den-roi-2/2277878/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.