Ads Phủ Thừa tướng, sài phòng.
Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sài phòng chiếu vào bên trong, Phương Mặc thân trúng cự độc đôi mắt nhắm chặt nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, không biết là chết hay sống, hai tay hư thối không nhìn ra bộ dáng, huyết nhục mơ hồ chỉ còn lại xương cốt, nhìn qua thập phần dọa người.
Ngoài cửa nghe thanh âm ‘chi’ vang lên, cổng tre bị mở ra, Lạc Thải Vân mang theo nha hoàn bên người Đào nhi đến, trên tay Đào nhi còn bưng theo hơn phân nửa chậu nước.
Tiến vào sài phòng, nhìn người nằm trên mặt đất mê man bất tỉnh, cự độc đã được khống chế, trong mắt đẹp của Lạc Thải Vân hiện lên một tia âm lãnh: “Đào nhi, hắt nước cho hắn tỉnh”.
Xem ra Lâm Huyền Sương y thuật xác thực cao minh, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền đem cự độc trên người Phương Mặc giải trừ hơn phân nửa.
“Dạ”. Đại phu nhân và Lạc Tử Hàm bị bức đi, Lạc Hoài Văn lôi kéo Lạc Tử Quận không biết đang làm gì thường xuyên không ở trong phủ, vì thế toàn bộ tướng phủ trở thành thiên hạ của tam phu nhân cùng Lạc Thải Vân, các nàng nói cái gì chính là cái đó.
Đối với nam tử lai lịch không rõ này Đào nhi cũng không dám hỏi nhiều, hiện tại Lạc Thải Vân là lớn nhất, nàng ta muốn Đào nhi hắt cho người này tỉnh lại, vậy liền nghe theo lời nàng ta là tốt rồi, miễn cho biết quá nhiều chuyện bản thân lại không có được ngày lành.
Đào nhi tiến lên hai bước đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vuong-phi/1254350/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.