Khi thái tử đến chỗ An An thì cô đã nằm ngái o...o... trên bàn đá trong đình, gió hiu hiu thổi nên cô ngủ luôn. Bị đánh thức, An An không mấy vui vẻ lồm cồm đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, trước mặt cô có một cái giỏ trúc nhỏ, hương thơm thoang thoảng! Cô nhìn thái tử rồi liếc sang cái giỏ trúc xinh xinh ánh mắt tò mò, cô hỏi:
- Ngài cho ta hả? Cái gì trong đó mà thơm quá vậy?
Nhìn ánh mắt thèm thuồng của cô, thái tử cũng phải lắc đầu:
- Của Hải Châu, muội ấy nhờ ta đưa cho ngươi, hẹn ngươi cùng đi săn bắn!
Cô cười hề hề, rồi nói:
- Ngài cứ đùa ta mãi, tại sao tiểu thư lại hẹn ta, hẹn ngài mới đúng chứ!
Ánh mắt thái tử sắc lạnh nhìn cô, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tuộc dốc không phanh:
- Nhìn mặt ta giống đang gạt ngươi hay sao hửm? Câu đó ta cũng đang định hỏi ngươi đấy! Ngươi đã làm gì mà để muội ấy để tâm đến ngươi như vậy!
An An vừa đi vừa gãi gãi đầu, cô than thầm: Cứ đi theo nam chính như thế này giảm tuổi thọ chết mất thôi.
Về đến phủ An An đã leo lên giường đi tìm chu công, cả ngày nay rất là mệt mỏi, vừa nằm xuống đã thấy gương mặt của thái tử phóng đại trước mắt cô, An An hốt hoảng hét lớn:
- A...A... đồ biến thái...!
- Ngươi nói cái gì đó!
An An mặt ủy khuất nói:
- Chứ nửa đêm gà gáy ngài vô phòng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698785/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.