Sáng hôm sau, An An được một thái giám do hoàng thượng đưa tới diều lên xe. Được sủng bất ngờ làm cô thấy lo, nhìn sang thái tử như không có chuyện gì xảy, cô liền lên tiếng:
- Thái tử, ngài nhìn ta như vậy là có ý gì? Làm ta thấy lo vậy!
- Ngươi không làm gì sai, sao lại phải sợ!
- Ta vì giúp ngài nên mới bị thương á, không cảm ơn ta thì thôi còn sát muối vào vết thương nữa!
Hắn khẽ công khéo môi rồi nói:
- Vậy là luận công ban thưởng cho ngươi đúng không? Hay để ta nói với phụ hoàng cho ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh mẫu hậu!
Đang uống hớp nước, nghe thái tử nói mà An An ho sặc sụa:
- Ngài cái đó là lấy oán báo ơn đấy! Ta đang giúp ngài lấy được hảo cảm từ Hải Châu!
Đột nhiên không khí xung quanh yên lặng, tiếng cung tên xé gió bay đến, thái tử nhanh tay kéo An An về phía mình, nhìn lại chỗ lúc nãy cô còn ngồi đó giờ đã có hai mũi tên gim ở đó, mồ hôi đổ ra đầy đầu.
Bên ngoài tiếng chém giết vang lên, tiếng của Tiểu Nhị vang lên:
- Bẩm thái tử, bên nhị vương gia đã đưa hoàng thượng cùng hoàng hậu và các quí phi đã an toàn về gần đến kinh thành.
- Vậy thì dọn dẹp cho sạch sẽ chỗ này đi.
Dứt lời chiếc xe ngựa khởi hành đi tiếp, theo sau là xe ngựa của công chúa và Hải Châu cùng tam vương gia, đám thích khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698781/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.