Nàng cũng biết ghen hả?
Ngài còn nói nữa đừng trách ta không quan tâm đến ngài. Là tại ai bảo ta chăm trà.
Thái tử lấy lọ thuốc trên bàn, nhẹ nhàng bôi cho cô, cẩn thận thổi vết thương cho cô không rát, hắn nhìn thấy cô nhíu mày nhịn đau, liền nói:
- Nàng chịu đau một chút.
Hải Châu cũng đã tới trúc viện, cô hớt hải chạy vào, cô lên tiếng:
- An An, ngươi có sao không? Ta không cố ý!
An An nhìn Hải Châu cứ như sắp khóc đến nơi, cô cũng cười an ủi:
- Hải Châu tiểu thư đừng lo lắng, ta không sao! Cô đừng khóc, lỡ có ai nhìn vào lại nói ta ức hiếp tiểu thư lại khổ!
An An nhìn mỹ nhân trước mắt khóc, đến cô là nữ nhân còn thấy xót huống chi là nam nhân như bọn họ, nhưng thái tử nhà cô lại bày ra bộ mặt như không có chuyện gì, ánh mắt luôn dán chặc lên người của cô, bên ngoài lại có người đi vào là mấy người nhị vị vương gia và Nguyệt Hoa. Hỏi ra mới biết bọn họ đã làm xong hết, còn đợi An An qua thiết kế cái bếp nướng nữa là ổn. An An đứng lên định đi cùng mọi người thì tam vương gia đã nhanh tay đến đỡ lấy cô rồi dìu đi ra ngoài. Thái tử ánh mắt u ám, giờ càng tối hơn! Hủ dấm chua lần này khó ở rồi, An An lén nhìn về phía thái tử, thấy mặt y giờ mà ai chạm vào thì chỉ có chết thôi.
Trên đường đi, tam vương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698756/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.