Sau khi trụ trì rời đi An An vẫn còn đứng bên gốc đa, nhìn lại túi gấm trên tay do trụ trì tặng cô bảo là khi nào gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì hãy mở nó ra, An An nhẹ nhàng nhéc vào thắt lưng, cô nhìn ra khoảng không vô định, có lẽ cô đến được nơi này âu cũng là duyên phận, thôi thì cô cần buông bỏ quá khứ sống cho hiện tại. Thái tử đứng nhìn từ xa, người con gái bé nhỏ đó đứng dưới gốc cây đa nhìn sau mà cô độc quá! Y bước đi đến nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, những giọt nước mắt rơi xuống, cô xin được khóc một lần cho quá khứ, cô sẽ bỏ lại nó để có thể bước đi tiếp tục. Nhìn người trong lòng khóc, thái tử hôn nhẹ lên tráng cô rồi nói:
- Từ nay nàng đã có ta rồi! Hãy vì ta mà ở lại được không? Ta có thể phụ cả thế giới nhưng nhất định không phụ nàng, cả đời này ta chỉ có một nương tử là nàng thôi An nhi!
An An khẽ gật đầu, một màn này Hải Châu đã nhìn thấy, hận ý trong cô đối với An An ngày một nhiều hơn.
Khi An An trở lại sảnh, gặp Nguyệt Hoa và Hải Châu, cô cùng bọn họ ra điện phía sau để lễ phật, Hải Châu cố ý nói nơi đó có rừng trúc rất đẹp, phong cảnh lại nên thơ, Nguyệt Hoa đi tìm nhị điện hạ cùng đi, bên này An An theo chân Hải Châu đi trước, đến giữa rừng trúc thì gặp tam vương gia ở phía xa đi lại, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698751/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.