Đã là vợ chồng với nhau, sớm muộn gì thì cũng phải có con thôi, nhưng An An là người hiện đại, ở tuổi này mà có chồng đối với cô là còn quá sớm, cộng thêm việc thái tử muốn còn con thì lại càng tạo thêm áp lực cho cô, mà lại là giống rồng nữa, muốn bao nhiêu áp lực là có bấy nhiêu, An An chẳng muốn có con, nên mọi lúc phát sinh quan hệ cô đều không cho y bắn vào trong, thái tử biết ý định của cô nên đã tốn rất nhiều công sức để làm cho hưởng tử gần như bị dục hỏa thiêu đốt mới bắn được vài lần. Chỉ có nương tử nhà hắn mới có suy nghĩ lạ đời như vậy mà thôi. không muốn có con với thái tử cơ đấy! Sao hắn có thể để cô đạt được tâm nguyện này chứ.
Đang ôm tiểu nương tử nầm trong lòng, thì bên ngoài có tiếng báo:
- Bẩm thái tử, trong cung có khẩu dụ khẩn, Lưu công công cầu kiến!
Thái tử ôm An An nhẹ nhàng ngồi lên sợ làm cô thức, khoác lên chiếc áo ngoài đang định rời đi thì vạt bị nắm lại, An An nhập nhèm nói:
- Chàng đi đâu?
Thái tử hôn nhẹ lên tráng rồi nói:
- Ngủ đi, ta vào cung xem có việc gì rồi về!
Đang ngu ngơ buồn ngủ thì nghe nói thái tử vào cung giờ này, cô chợt bừng tỉnh, nhớ lại: hình như trong tiểu thuyết lúc này hoàng thượng mất bệnh lạ rồi băng hà. An An ngồi lên, thái tử chụm vội cái áo mặc vào cho cô, An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698735/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.