Khi An An bị khống chế làm con tin uy hiếp thái tử, cô đã chấp nhận hi sinh, cô dùng hai tay chụp lấy thanh kiếm đang kề ngay cổ của mình mà khứa mạnh, vừa thấy máu đỏ chảy ra hai mắt thái tử như hóa dại, hắn rút truyền liên ở lưng vận khí bay lên không trung, bên này An An đã không còn ý thức, một vầng sáng xoẹt ngang bụp một tiếng An An đã biến mất trước sự kinh ngạc của không biết bao nhiêu người, tiếng hét của thái tử như xé tan bầu không khí lúc đó. Mỗi một lần hắn đánh xuống là nát mọi thứ xung quanh, chưởng phong đánh tới tấp Túc Nhân không thể chống chội nổi trước thế trận như vũ bảo của thái tử, trên danh nghĩa y là một thái tử đương triều, nhưng sau nó y là một giáo chủ của các ảnh vệ bảo vệ hoàng thất, chỉ cần một người có thể địch cả trăm người, muốn lật đổ y đúng là mơ mộng hão huyền, sự xuất hiện của An An đã đem đến cho y cảm giác của một con người biết yêu thương, nhưng giờ đây nàng đã biến mất hắn nhất định sẽ giết hết tất cả những kẻ đã làm quấy nhiễu đến cuộc sống của hắn và nàng. Chỉ trong một buổi chiều, máu nhuộm cả một tường thành lớn, A Nhất đi đến gần thái tử, nhìn hắn chẳng khác gì ác ma, trên tay truyền liên vẫn còn dính máu nhỏ giọt xuống, một thân đầy máu tươi, nhuộm đỏ cả xiêm y.
A Nhất và Tiểu Nhị đã đi đến gần hắn, quì xuống nói:
- Không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698728/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.