Cô nghiêng củ bột dừa để nó chảy vào chảo một lượng vừa đủ.
Chất lỏng kia vừa tiếp xúc với dầu liền kêu xèo xèo.
Vương Ly dùng lá cây làm đồ nhắc nồi, bắt đầu nghiêng nồi theo chiều kim đồng đồ, để tán lớp bột dừa kia ra.
Chất lỏng sền sệt liền tạo thành một hình tròn đường kính mười lăm centimet, mỏng một phân trong chảo.
Nhìn nó dần cứng lại, Vương Ly thở ra.
Mấy người Giác Địch lại trầm trồ xem. Mỗi người một biểu tình không giống nhau nhưng cảm xúc lại rất tương tự.
Nhìn Vương Ly nhanh chóng lật mặt đã chín vàng ươm đẹp mắt kia lên, Đạt Lỗ không nhịn được nói: "Thơm quá trời thơm."
Vương Ly cười. Nói thật là nếu thứ này có thể ăn được giống như bánh rán thì cô thật sự rất mừng vì dáng vẻ kỳ lạ của nó. Vốn dĩ cho dù cô có tìm được lúa mì hay gạo, bắp thì cô vẫn phải tìm cách xay nó ra mới có thể mong nghĩ tới việc ăn bánh rán. Giờ thì hay rồi, không cần luôn.
Cô cũng đã nghĩ tới việc đem nó ra phơi khô, có thể tạo thành bột, giữ lâu được nếu nó không thể để vậy lâu.
Trước mắt cứ tiếp tục xem sao đã.
Cắt một chiếc lá môn... Ừ thì dùng không phải khoai mồn nhưng lá thì đúng là lá mồn, nên cứ gọi lá môn đi. Trải lá môn ra, cô đặt chiếc bánh chín vàng nóng hổi lên, sau đó tiếp tục chiên.
"Để anh."
Trước khi Vương Ly vất vả nhấc cái nồi, Giác Địch đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592538/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.